Chương 119 – Ngủ Đông – Và Lời Cảnh Báo Từ Thần Long

 Thạch Sơn nổi lên từ lòng Hồ Thiên Sơn, viên Thạch Hiện Tại tỏa ra ánh sáng trắng trong suốt, ấm áp trong tay hắn. Khuôn mặt hắn vẫn còn sự mệt mỏi sau thử thách tinh thần cực đại, nhưng đôi mắt lại sáng rực lên với sự thấu hiểu sâu sắc hơn về vạn vật và dòng chảy thời gian. Thần Long vàng kim thu nhỏ lại, đậu trên vai hắn, khẽ gáy một tiếng nhẹ nhõm.

"Ngươi... ngươi đã làm được!" Phượng Hoàng Lữ reo lên, nàng và nhóm đạo sĩ vội vã chạy đến. Nàng nhìn viên Thạch Hiện Tại với ánh mắt đầy kinh ngạc, cảm nhận được một luồng năng lượng sống động đang tuôn trào từ đó. "Thạch Sơn, ngươi đã tìm được viên Tam Sinh Thạch thứ hai!"

"Đúng vậy," Thạch Sơn gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. Hắn cảm thấy một sự liên kết mạnh mẽ hơn giữa ba viên đá – Thạch Quá Khứ đã nằm sẵn trong túi không gian của hắn, và bây giờ là Thạch Hiện Tại.

Thiên Sơn Thủ Hộ từ từ tiến lại, thân hình đá và nước của nó phát sáng dịu nhẹ. "Người Gánh Núi, ngươi đã chứng minh được sự vĩ đại của mình. Ngươi xứng đáng với Thạch Hiện Tại. Cả Hồ Thiên Sơn này sẽ bình yên trở lại."

Thạch Sơn cảm ơn Thiên Sơn Thủ Hộ. Hắn biết, Hồ Thiên Sơn giờ đây đã được thanh tẩy và bảo vệ bởi vị thần linh này.

Sau thử thách ở Hồ Thiên Sơn, Thạch Sơn cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Việc thấu hiểu và gánh vác gánh nặng của hiện tại đã rút cạn rất nhiều năng lượng của hắn. Hắn cần thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục, đồng thời hấp thụ năng lượng từ viên Thạch Hiện Tại mới tìm được.

"Chúng ta cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi," Thạch Sơn nói. "Ta cần tịnh dưỡng một thời gian."

Phượng Hoàng Lữ gật đầu. "Có một hang động bí mật không xa đây, nơi chúng ta thường dùng để ẩn náu. Nó khá an toàn và có nguồn nước sạch."

Họ cùng nhau đi đến hang động. Thạch Sơn lập tức ngồi xuống, khoanh chân, đặt cả hai viên Thạch Quá KhứThạch Hiện Tại lên lòng bàn tay. Hắn vận dụng Công Pháp Địa Môn để hấp thụ linh khí, đồng thời để hai viên Tam Sinh Thạch từ từ hòa nhập vào cơ thể hắn, tăng cường sự hiểu biết và sức mạnh liên quan đến thời gian và linh khí vạn vật.

Quá trình này kéo dài vài ngày. Trong suốt thời gian đó, Thạch Sơn chìm vào trạng thái "ngủ đông", cơ thể hắn không hề nhúc nhích, nhưng linh khí trong hắn không ngừng luân chuyển, hấp thụ và đồng hóa sức mạnh của hai viên Tam Sinh Thạch. Thần Long vàng kim luôn túc trực bên cạnh, canh gác cẩn mật. Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ cũng thay phiên nhau bảo vệ bên ngoài hang động, đồng thời cảm nhận những biến động của linh khí xung quanh.

Vào một buổi sáng nọ, khi Thạch Sơn vẫn còn đang trong trạng thái tịnh dưỡng, Thần Long vàng kim bỗng chốc gầm lên một tiếng đầy lo lắng, âm thanh của nó vang vọng khắp hang động, đánh thức Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ.

"Có chuyện gì vậy, Thần Long?" Phượng Hoàng Lữ hỏi, nàng lập tức rút vũ khí.

Thần Long vàng kim nhìn ra ngoài hang động, đôi mắt tinh anh của nó ánh lên vẻ hoảng hốt. Nó truyền ý niệm trực tiếp vào tâm trí của Phượng Hoàng Lữ (và cả Thạch Sơn, dù hắn đang tịnh dưỡng, hắn vẫn có thể cảm nhận được):

"Tà khí... quá mạnh... Nó đang lan tràn... Nhanh hơn ta nghĩ! Phong ấn của Âm Phủ Thâm Uyên đang sụp đổ!"

Ý niệm của Thần Long không chỉ là lời nói, mà là những hình ảnh khủng khiếp hiện lên trong tâm trí Phượng Hoàng Lữ: những khe nứt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, từ đó vô số luồng hắc khí cuồn cuộn trào ra, nuốt chửng những ngọn núi, những khu rừng. Tiếng gào thét của những linh hồn địa ngục vang vọng khắp nơi, và vô số Quỷ Tộc với hình thù gớm ghiếc đang tràn ra từ khe nứt, tấn công mọi sinh linh. Cả thế giới đang chìm trong biển lửa của tà ác!

Ngay lập tức, Thạch Sơn bỗng chốc bật mở mắt. Hắn thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Hắn đã cảm nhận được luồng ý niệm kinh hoàng từ Thần Long. Viên Thạch Hiện TạiThạch Quá Khứ trong tay hắn cũng rung động dữ dội, như muốn cảnh báo về một tai ương sắp xảy ra.

"Không xong rồi!" Thạch Sơn trầm giọng, khuôn mặt hắn tái mét. "Phong ấn đang sụp đổ thật! Âm Phủ Thâm Uyên... nó đang mở cửa!"

Hắn đã hấp thụ đủ năng lượng của hai viên Tam Sinh Thạch, và giờ đây, hắn cảm nhận được một sự cấp bách chưa từng có. Thời gian của hắn đã không còn nhiều. Viên Thạch Tương LaiCực Bắc Băng Cung phải được tìm thấy ngay lập tức.

Chương 118 – Dòng Chảy Thời Gian – Và Gánh Nặng Hiện Tại

 Dưới ánh nhìn của Thiên Sơn Thủ Hộ và sự dõi theo lo lắng của Phượng Hoàng Lữ cùng nhóm đạo sĩ, Thạch Sơn bước đến mép Hồ Thiên Sơn. Mặt hồ vẫn tĩnh lặng và sâu thẳm, nhưng giờ đây, Thạch Sơn cảm nhận được rõ ràng hơn những luồng cảm xúc hỗn loạn đang cuộn xoáy dưới lòng hồ: niềm vui, nỗi buồn, hy vọng, tuyệt vọng, tình yêu, sự thù hận – tất cả những gì cấu thành nên hiện tại của vạn vật.

"Thần Long, chúng ta đi!" Thạch Sơn trầm giọng nói. Hắn không chần chừ, cùng Thần Long vàng kim (đã phóng lớn thân hình để bao bọc hắn) lao thẳng xuống lòng hồ. Nước hồ không lạnh lẽo như hắn nghĩ, mà lại mang theo một sự ấm áp kỳ lạ, như một dòng chảy của sự sống.

Khi lặn sâu xuống, áp lực nước không gây ảnh hưởng đến Thạch Sơn nhờ lớp bảo vệ của Thần Long. Hắn kích hoạt Linh Thạch Khai Mắt. Dưới đáy hồ, không có hang động vật lý nào, mà chỉ có một luồng ánh sáng rực rỡ, không ngừng biến động, như một trái tim đang đập. Đó là nơi Thạch Hiện Tại đang ẩn mình, và cũng là trung tâm của thử thách.

Ngay khi Thạch Sơn tiến vào luồng ánh sáng đó, mọi thứ xung quanh hắn bỗng chốc biến đổi. Hắn thấy mình đang đứng giữa một không gian bao la, nơi vô số hình ảnh và âm thanh không ngừng hiện lên, không theo một trình tự nào. Đây không phải là ký ức từ quá khứ, mà là những dòng chảy thời gian của hiện tại – những khoảnh khắc đang diễn ra khắp thế gian.

Hắn nhìn thấy những người dân thường đang sinh hoạt, lao động, vui đùa, hay than khóc. Hắn thấy những chiến trường nơi anh hùng đang hy sinh, những vị vua đang ra quyết định, những đứa trẻ đang cất tiếng khóc chào đời, và những sinh linh đang trút hơi thở cuối cùng. Hắn cảm nhận được niềm vui của sự đoàn tụ, nỗi đau của sự chia ly, sự kiên cường của ý chí, và cả sự tuyệt vọng của những kẻ đang bị áp bức.

Đây là gánh nặng của hiện tại. Thử thách của Thạch Hiện Tại không phải là chiến đấu với tà ác, mà là chịu đựngthấu hiểu toàn bộ những cảm xúc, những số phận đang diễn ra trên thế giới cùng một lúc. Những luồng cảm xúc quá lớn có thể khiến tâm trí hắn vỡ nát, lạc lối trong dòng chảy của thời gian.

Thần Long vàng kim bên cạnh Thạch Sơn cũng khẽ gầm gừ. Nó cảm nhận được sự hỗn loạn của những dòng chảy thời gian này, nhưng vẫn kiên định bảo vệ chủ nhân. Thạch Quá Khứ trong tay Thạch Sơn bỗng chốc phát sáng mạnh mẽ, ánh sáng hổ phách của nó ổn định tâm trí hắn, giúp hắn không bị cuốn trôi. Linh hồn Long Tổ trong Thạch Long Ấn cũng truyền tải một sức mạnh tĩnh lặng, như một bãi neo vững chắc.

Thạch Sơn biết, hắn không thể chống lại những dòng chảy này. Hắn phải hòa mình vào chúng, nhưng đồng thời phải giữ vững bản ngã của mình. Hắn nhắm mắt lại, vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ hiện thế, không chỉ là cảm nhận linh khí, mà là cảm nhận từng rung động của sự sống, của thời gian, của vạn vật.

Hắn lắng nghe tiếng khóc của những đứa trẻ mồ côi chiến tranh, và hắn cảm nhận được nỗi đau của chúng. Hắn nhìn thấy những vị anh hùng kiệt sức trên chiến trường, và hắn cảm nhận được sự mệt mỏi nhưng kiên cường của họ. Hắn chứng kiến những nụ cười hạnh phúc của những cặp đôi mới cưới, và hắn cảm nhận được niềm vui của họ.

Dần dần, Thạch Sơn không còn cảm thấy bị quá tải bởi những cảm xúc đó. Hắn không biến thành họ, mà hắn thấu hiểu họ. Hắn nhận ra rằng, dù có bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự tuyệt vọng, thì sự sống vẫn không ngừng chảy trôi, vẫn luôn có hy vọng, vẫn luôn có những nụ cười, những khoảnh khắc hạnh phúc. Đó là bản chất của hiện tại – sự pha trộn không ngừng của tất cả các cung bậc cảm xúc, nhưng luôn hướng về phía trước.

Hắn cảm nhận được sự kiên cường của vạn vật, khả năng thích nghi và vượt qua mọi khó khăn. Hắn nhận ra rằng, để bảo vệ thế giới, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần lòng trắc ẩn, sự thấu hiểu và ý chí không ngừng tiến về phía trước.

Khi Thạch Sơn hoàn toàn thấu hiểugánh vác được gánh nặng của hiện tại, toàn bộ không gian xung quanh hắn bỗng chốc rực sáng. Những dòng chảy thời gian hỗn loạn bỗng trở nên hài hòa, như một bản giao hưởng vĩ đại của sự sống.

Từ trung tâm của luồng ánh sáng đó, một viên đá hình bầu dục, tỏa ra ánh sáng trắng trong suốt, rực rỡ và ấm áp, từ từ bay ra. Đó chính là viên Thạch Hiện Tại – viên Tam Sinh Thạch thứ hai. Trên bề mặt nó, vô số những hình ảnh sống động của các sinh linh và khoảnh khắc đang diễn ra không ngừng luân chuyển, như một dòng sông bất tận.

Viên Thạch Hiện Tại từ từ bay đến tay Thạch Sơn. Ngay khi hắn nắm lấy nó, một luồng sức mạnh sống động, mãnh liệt, tràn vào cơ thể hắn. Hắn cảm thấy mình được kết nối với toàn bộ sự sống đang tồn tại, với nhịp đập của thời gian.

Thạch Sơn đã có trong tay viên Thạch Hiện Tại. Hai trong ba viên Tam Sinh Thạch đã được tìm thấy. Sức mạnh của hắn đã được tăng cường một lần nữa, và sự hiểu biết của hắn về thế giới đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều. Hắn biết, viên đá cuối cùng – Thạch Tương Lai – đang chờ đợi hắn ở Cực Bắc Băng Cung, và đó sẽ là thử thách cuối cùng để hàn gắn Thiên Đạo.

Chương 117 – Minh Oan – Và Gánh Nặng Từ Thiên Sơn

 Thiên Sơn Thủ Hộ, một chiến binh khổng lồ được tạo thành từ đá và nước, gầm lên giận dữ. Ngọn giáo của nó phát ra ánh sáng xanh lam, nhắm thẳng vào Thạch Sơn. Nó hiểu lầm Thạch Sơn đã làm tổn hại đến Long Hồn của Hồ Thiên Sơn, không biết rằng đó là hành động thanh tẩy.

"Kẻ xâm nhập! Ngươi dám làm ô uế Long Hồn của ta?!" Tiếng nói của Thiên Sơn Thủ Hộ vang vọng như tiếng sấm dưới lòng hồ.

"Dừng lại! Ngươi đã hiểu lầm!" Thạch Sơn hét lên, nhưng Thiên Sơn Thủ Hộ đã vung ngọn giáo.

Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ lập tức lao lên, chuẩn bị đỡ đòn. Tuy nhiên, Thạch Sơn nhanh hơn. Hắn giơ Thạch Long Ấn lên. Một lớp hào quang ngọc thạch bao quanh hắn, đồng thời Thần Long vàng kim phóng lớn thân hình, cuộn tròn trước mặt hắn, tạo thành một lá chắn vững chắc.

Rầm!

Ngọn giáo của Thiên Sơn Thủ Hộ va chạm mạnh vào lá chắn của Thần Long, tạo ra một tiếng nổ lớn, khiến mặt nước hồ rung chuyển dữ dội. Dù sức mạnh của Thiên Sơn Thủ Hộ rất lớn, nhưng nó không thể xuyên thủng lớp phòng thủ của Thần Long và Thạch Long Ấn.

"Thiên Sơn Thủ Hộ! Ta là Thạch Sơn, Người Gánh Núi! Ta đã cứu Long Hồn của ngươi khỏi bị tà hóa!" Thạch Sơn hét lên, dùng toàn bộ linh khí để truyền tải ý niệm của mình. "Chính Thiên Quỷ Chi Nhãn đã làm biến chất nó! Ta đến đây để tìm Thạch Hiện Tại, để hàn gắn Thiên Đạo!"

Ngay lập tức, Long Hồn xanh biếc, vẫn đang yếu ớt trôi nổi trên mặt hồ, bỗng chốc tỏa ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ. Ý niệm của nó truyền thẳng vào tâm trí Thiên Sơn Thủ Hộ, yếu ớt nhưng rõ ràng: "Dừng lại... Thủ Hộ... Hắn... đã cứu ta... thanh tẩy tà khí... Ta... đã bị Thiên Quỷ Chi Nhãn biến chất..."

Lời xác nhận từ chính Long Hồn khiến Thiên Sơn Thủ Hộ khựng lại. Ánh mắt xanh lam của nó nhìn chằm chằm vào Long Hồn, rồi lại nhìn Thạch Sơn, vẻ giận dữ trên khuôn mặt đá dần biến mất, thay vào đó là sự bối rối và kinh ngạc. Nó không ngờ Long Hồn lại có thể nói chuyện trực tiếp, và lời nói của Long Hồn không thể sai.

"Ngươi... đã cứu Long Hồn?" Thiên Sơn Thủ Hộ lẩm bẩm, giọng nói của nó đã giảm bớt sự hung hăng. Nó hạ ngọn giáo xuống. "Ta... đã hiểu lầm. Xin lỗi, Người Gánh Núi."

Nó từ từ tiến lại gần Long Hồn, thân hình khổng lồ của nó khẽ run lên. Nó chạm tay vào Long Hồn, và từ lòng bàn tay nó, một luồng linh khí thuần khiết, mát lạnh, không ngừng truyền vào Long Hồn, giúp nó hồi phục. Dù có vẻ ngoài thô ráp, Thiên Sơn Thủ Hộ lại chứa đựng sự dịu dàng và lòng tận tâm vô bờ bến với nhiệm vụ của mình.

Long Hồn từ từ trở nên rõ ràng hơn, màu xanh biếc của nó trở nên tươi sáng. Nó gầm nhẹ một tiếng, thể hiện sự biết ơn với cả Thạch Sơn và Thiên Sơn Thủ Hộ.

"Ngươi... đã làm được điều không tưởng," Thiên Sơn Thủ Hộ quay sang Thạch Sơn, ánh mắt nó giờ đây đầy sự tôn kính. "Ngươi không chỉ thanh tẩy tà khí, mà còn bảo toàn được linh hồn của Long Hồn. Ngươi đúng là hy vọng của thế gian."

"Vậy, Thạch Hiện Tại ở đâu?" Thạch Sơn hỏi, không muốn lãng phí thời gian.

Thiên Sơn Thủ Hộ hướng ngọn giáo về phía trung tâm hồ, nơi Long Hồn đang trôi nổi. "Viên Thạch Hiện Tại nằm ngay dưới lòng hồ này, ẩn sâu trong một hang động linh khí. Long Hồn đã bị tà hóa và phong ấn nó để ngăn tà khí xâm chiếm hoàn toàn. Giờ đây, khi Long Hồn đã được thanh tẩy, ngươi có thể lấy nó."

"Tuy nhiên," Thiên Sơn Thủ Hộ tiếp tục, giọng nó trở nên trầm lắng hơn, "Viên Thạch Hiện Tại nắm giữ sức mạnh của sự sống và thời gian. Nó cũng là nơi linh khí của Hồ Thiên Sơn hội tụ mạnh mẽ nhất, nơi chứa đựng gánh nặng của hiện tại – tất cả những linh hồn và sinh mệnh đang tồn tại, đang chịu đựng, và đang tranh đấu."

Nó nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy vẻ cảnh báo. "Để lấy được Thạch Hiện Tại, ngươi không chỉ cần sức mạnh. Ngươi phải chứng minh rằng ngươi có thể gánh vác được gánh nặng của hiện tại, của vạn vật. Ngươi phải đối mặt với những linh hồn đang tranh đấu, những cảm xúc hỗn loạn của thế gian, và không bị lạc lối trong đó."

"Đây là thử thách cuối cùng của Hồ Thiên Sơn," Thiên Sơn Thủ Hộ kết thúc. "Nếu ngươi vượt qua, Thạch Hiện Tại sẽ là của ngươi. Nếu không... ngươi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong những dòng chảy của thời gian và cảm xúc, như một linh hồn vô định."

Thạch Sơn gật đầu. Hắn đã chuẩn bị cho điều này sau khi thấu hiểu ý nghĩa của Thạch Hiện Tại trong Long Đàm Huyễn Cảnh. Hắn biết, thử thách này sẽ không phải là chiến đấu bằng vũ lực, mà là một cuộc chiến của tâm trí và tinh thần.

"Ta đã sẵn sàng," Thạch Sơn nói, ánh mắt hắn kiên định. Hắn nhìn về phía lòng hồ, nơi viên Thạch Hiện Tại đang chờ đợi.

Chương 116 – Thanh Tẩy Long Hồn – Và Sự Xuất Hiện Của Thiên Sơn Thủ Hộ

 Trước Hồ Thiên Sơn, con mắt đỏ rực khổng lồ và vô số xúc tu đen kịt từ Long Hồn biến chất không ngừng vươn ra, đập mạnh xuống mặt nước, tạo nên những tiếng động ghê rợn. Tà khí cuồn cuộn từ lòng hồ lan tỏa, khiến không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề. Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ đứng sau Thạch Sơn, sắc mặt căng thẳng, sẵn sàng chiến đấu.

"Chúng ta không thể tấn công trực diện," Thạch Sơn trầm giọng nói. Hắn cảm nhận được sự thống khổ sâu thẳm bên trong Long Hồn biến chất. "Nó đang bị tà khí khống chế, không phải là kẻ địch thực sự. Chúng ta phải thanh tẩy nó."

Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn gầm lên một tiếng đồng tình. Nó hiểu rõ ý định của chủ nhân.

Thạch Sơn hít một hơi sâu. Hắn biết, việc thanh tẩy một Long Hồn biến chất không hề đơn giản, đặc biệt là khi nó đã bị tha hóa đến mức này. Hắn phải sử dụng toàn bộ sức mạnh và sự thấu hiểu của mình. Hắn dồn linh khí vào Thạch Long Ấn, hào quang cửu long quanh hắn bùng lên rực rỡ, chiếu sáng cả Hồ Thiên Sơn, đẩy lùi một phần hắc khí.

"Thần Long, mở đường!" Thạch Sơn ra lệnh.

Thần Long vàng kim gầm lên một tiếng vang vọng, thân hình nó phóng lớn, lao thẳng về phía trung tâm hồ. Nó không tấn công Long Hồn biến chất bằng sức mạnh vật lý, mà dùng thân mình khổng lồ của mình để chắn những xúc tu đen kịt đang vung vẩy, đồng thời phun ra những luồng linh khí vàng kim thuần khiết, bao phủ lấy Long Hồn biến chất. Linh khí này có tác dụng thanh tẩytrấn nhiếp, cố gắng làm suy yếu lớp tà khí bao bọc Long Hồn.

Nhân cơ hội đó, Thạch Sơn thi triển Công Pháp Địa Môn ở cấp độ thanh tẩy cao nhất. Hắn giơ Thạch Long Ấn lên, và từ ấn, một luồng ánh sáng ngọc thạch khổng lồ bùng lên, mang theo hình ảnh của một ngọn núi hùng vĩ, uy nghiêm, từ từ giáng xuống, bao trùm lấy toàn bộ Long Hồn biến chất.

"Địa Môn Tịnh Hóa!" Thạch Sơn gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp núi rừng.

Ngọn núi ánh sáng ngọc thạch không ngừng phát ra những làn sóng xung kích thuần khiết, thẩm thấu vào từng ngóc ngách của Long Hồn biến chất. Lớp tà khí dày đặc bao phủ Long Hồn bắt đầu bốc lên thành những làn khói đen, gào thét thảm thiết khi chúng bị thanh tẩy. Con mắt đỏ rực khổng lồ từ từ co lại, và những xúc tu đen kịt lở loét bắt đầu khô héo, rụng dần.

Long Hồn biến chất gầm gừ đau đớn, giãy giụa kịch liệt, nhưng dưới sự trấn áp của ngọn núi ánh sáng ngọc thạch và sự thanh tẩy của Thần Long, nó không thể chống cự được lâu. Tiếng gầm gừ dần chuyển thành tiếng rên rỉ yếu ớt, rồi thành tiếng than khóc thảm thiết, như một linh hồn đang được giải thoát khỏi sự thống khổ.

Khi lớp tà khí cuối cùng tan biến, ngọn núi ánh sáng ngọc thạch cũng dần thu nhỏ lại. Long Hồn từ từ hiện ra, không còn vẻ quỷ dị, mà đã trở lại hình dạng rồng thuần khiết, thân hình xanh biếc lấp lánh, nhưng lại vô cùng yếu ớt, gần như trong suốt. Đôi mắt nó không còn đỏ rực, mà trở nên trong sáng, nhưng đầy vẻ mệt mỏi và đau khổ.

Nó từ từ trôi nổi trên mặt hồ, ánh mắt nó nhìn Thạch Sơn với vẻ biết ơn sâu sắc. "Ngươi... đã cứu ta... khỏi sự đọa đày..." Ý niệm của nó yếu ớt, nhưng đầy sự thanh thản.

Ngay lúc đó, một luồng linh khí mạnh mẽ, thuần khiết nhưng mang theo sự giận dữ, bỗng chốc bùng lên từ dưới lòng hồ. Từ mặt nước, một thực thể khổng lồ, được tạo thành từ những viên đá phát sáng và dòng nước tinh khiết, từ từ trồi lên. Nó có hình dáng của một chiến binh cổ xưa, tay cầm một ngọn giáo dài, ánh mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào Thạch Sơn và Thần Long với vẻ đề phòng và giận dữ.

"Kẻ xâm nhập! Ngươi đã làm gì với Long Hồn của ta?!" Thực thể đó gầm lên, giọng nói của nó vang vọng như tiếng chuông từ lòng đất, chấn động cả Hồ Thiên Sơn.

"Đây là Thiên Sơn Thủ Hộ!" Phượng Hoàng Lữ thốt lên, khuôn mặt nàng tái mét. "Một thực thể được sinh ra từ chính linh khí của Hồ Thiên Sơn, được giao nhiệm vụ bảo vệ viên Thạch Hiện Tại và Long Hồn của vùng này. Nó đang hiểu lầm chúng ta!"

Thiên Sơn Thủ Hộ không chần chừ. Nó nâng ngọn giáo lên, và từ mũi giáo, một luồng năng lượng mạnh mẽ bằng nước và đá phóng thẳng về phía Thạch Sơn. Nó hiểu lầm Thạch Sơn đã làm tổn hại Long Hồn, vì nó chỉ vừa tỉnh dậy sau khi cảm nhận được sự biến động linh khí lớn từ cuộc thanh tẩy.

Thạch Sơn biết, hắn phải nhanh chóng giải thích. Hắn không thể chiến đấu với một thực thể vốn dĩ là người bảo vệ Hồ Thiên Sơn.

Chương 115 – Hồ Sâu Ám Ảnh – Và Tiếng Gọi Từ Long Hồn Biến Chất

 Sau khi đàn huyết thú hộ vệ được thanh tẩy, không khí ở lối vào Hồ Thiên Sơn trở nên thanh tịnh hơn, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện hữu. Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ nhìn Thạch Sơn với ánh mắt vừa kính phục, vừa e dè. Sức mạnh thanh tẩy của hắn vượt xa những gì họ từng biết.

"Chúng ta phải tiếp tục tiến vào," Thạch Sơn trầm giọng nói, ánh mắt hắn găm chặt vào con đường dẫn sâu hơn vào lòng núi. Hắn cảm nhận được nguồn tà khí mạnh hơn đang trỗi dậy từ bên trong, như một trái tim bệnh hoạn đang đập liên hồi.

Họ tiếp tục hành trình. Càng đi sâu vào, cảnh quan càng trở nên kỳ vĩ nhưng cũng đầy vẻ u ám. Những cây cổ thụ cao vút, cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, khiến con đường luôn chìm trong bóng tối lờ mờ. Thỉnh thoảng, họ bắt gặp những dấu vết của các trận chiến cổ xưa: những tảng đá bị xé toạc, những thân cây bị hóa đá, mang theo dấu ấn của linh khí mạnh mẽ và tà khí hủy diệt.

Cuối cùng, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt họ. Đó là một hồ nước khổng lồ, nằm giữa lòng núi, bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Mặt nước hồ có màu xanh thẫm, nhưng không phản chiếu ánh sáng, mà lại hấp thụ tất cả, tạo nên một vẻ huyền bí đáng sợ. Từ sâu dưới lòng hồ, một luồng tà khí nồng nặc bốc lên, không ngừng cuộn xoáy, khiến sương mù càng thêm dày đặc và nặng nề.

"Đây chính là Hồ Thiên Sơn," Phượng Hoàng Lữ thì thầm, giọng nàng đầy vẻ thận trọng. "Ta cảm nhận được một nguồn năng lượng cổ xưa rất mạnh mẽ, nhưng nó đang bị vặn vẹo bởi tà khí."

Thạch Sơn gật đầu. Hắn dồn linh khí vào Linh Thạch Khai Mắt. Trong tầm nhìn của hắn, Hồ Thiên Sơn không chỉ là một hồ nước. Ở trung tâm hồ, một dòng xoáy khổng lồ của tà khí đang không ngừng cuộn trào, và từ đó, hắn nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt, đầy đau đớn.

Đó không phải là tiếng gọi của Long Hồn thuần khiết như ở Đông Hải. Tiếng gọi này mang theo sự biến chất, sự tha hóa, như một linh hồn đang bị giằng xé bởi nỗi thống khổ tột cùng và cả sự điên loạn. Đó là tiếng gọi của một Long Hồn đã bị tà hóa.

"Có một Long Hồn đang bị tha hóa ở dưới đó!" Thạch Sơn trầm giọng, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Hắn biết, Long Hồn này có thể là chìa khóa để tìm ra Thạch Hiện Tại, nhưng nó đã bị tà khí xâm chiếm, và có thể rất nguy hiểm.

Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn khẽ gầm gừ, đôi mắt tinh anh của nó nhìn chằm chằm vào trung tâm hồ nước, ánh mắt nó lộ rõ sự đau đớn và cả sự giận dữ. Nó cảm nhận được nỗi thống khổ của đồng loại.

Đột nhiên, từ trung tâm hồ, một con mắt đỏ rực khổng lồ, đầy những tia máu, từ từ mở ra trong màn sương mù. Từ con mắt đó, vô số những xúc tu đen kịt, lở loét, không ngừng vươn ra, đập mạnh xuống mặt nước, tạo nên những tiếng động ghê rợn. Đây là biểu hiện của Long Hồn biến chất, không còn giữ được vẻ thần thánh, mà đã trở thành một sinh vật quỷ dị, bị thao túng bởi tà khí.

"Các ngươi mau lùi lại!" Thạch Sơn hét lên, giọng hắn đầy vẻ khẩn cấp. Hắn biết, Long Hồn biến chất này cực kỳ nguy hiểm, và nó có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ lập tức lùi lại, kinh hãi nhìn con mắt đỏ rực và những xúc tu ghê tởm đang vươn lên từ lòng hồ.

Thạch Sơn bước lên phía trước, Thạch Long Ấn trong tay hắn phát sáng rực rỡ. Hắn không thể để Long Hồn này tiếp tục bị tà hóa và gây hại cho vùng đất. Mục tiêu của hắn không chỉ là tìm kiếm Thạch Hiện Tại, mà còn là cứu rỗi Long Hồn đang thống khổ này.

"Thần Long, chúng ta phải ngăn nó lại!" Thạch Sơn nói, ánh mắt hắn kiên định, không chút nao núng. Hắn biết, đây sẽ là một trận chiến không chỉ với tà ác bên ngoài, mà còn với chính nỗi đau và sự biến chất của một linh hồn thần thánh.

Chương 114 – Huyết Thú Hộ Vệ – Và Thử Thách Từ Hồ Thiên Sơn

 Với Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ đồng hành, hành trình đến Hồ Thiên Sơn của Thạch Sơn trở nên bớt cô độc hơn. Mặc dù Phượng Hoàng Lữ vẫn còn nhiều thắc mắc về Thần Long vàng kim và sự thay đổi của Thạch Sơn, nhưng nàng tin tưởng vào mục đích của hắn. Nhóm đạo sĩ thì tỏ ra kính phục và sẵn sàng nghe theo mọi chỉ dẫn của Thạch Sơn.

Họ tiếp tục tiến sâu vào khu vực núi non hiểm trở. Càng gần đến Hồ Thiên Sơn, linh khí càng trở nên dày đặc, nhưng cũng mang theo một sự hỗn loạn rõ rệt hơn. Thạch Sơn có thể cảm nhận được những luồng năng lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau, như những dòng điện ngầm đang cuộn trào dưới lòng đất. Đây chính là dấu hiệu của việc linh khí hội tụ, nhưng cũng là nơi tiềm ẩn những mối nguy hiểm.

Một ngày nọ, khi họ đang vượt qua một khe núi hẹp, đột nhiên, một tiếng gầm gừ vang vọng, khiến cả mặt đất rung chuyển. Từ những hốc đá và bụi cây rậm rạp, hàng loạt những con huyết thú khổng lồ xuất hiện. Chúng không phải là huyết xà như trước, mà là những loài thú rừng bị biến đổi, với thân thể màu đỏ sẫm như máu, đôi mắt đỏ rực và những chiếc vuốt sắc nhọn. Lớp tà khí bao phủ chúng dày đặc hơn nhiều so với lũ huyết xà, và chúng mang theo một sự hung tợn, điên cuồng, không còn chút lý trí nào.

"Là Huyết Thú Hộ Vệ!" Phượng Hoàng Lữ trầm giọng, sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng. "Chúng là những linh thú mạnh mẽ của vùng Hồ Thiên Sơn, nhưng đã bị tà khí tha hóa hoàn toàn để bảo vệ một thứ gì đó. Có vẻ như chúng đang canh giữ lối vào Hồ Thiên Sơn."

Đàn huyết thú lao tới tấn công. Chúng không có chiến thuật, chỉ dựa vào sức mạnh và sự điên cuồng. Móng vuốt sắc nhọn và hàm răng đầy nọc độc của chúng liên tục vồ vập, xé toạc không khí. Nhóm đạo sĩ nhanh chóng hình thành trận địa phòng thủ, thi triển các loại phép thuật và pháp khí để chống đỡ. Tuy nhiên, số lượng huyết thú quá đông, và sức mạnh của chúng đã bị tà khí tăng cường, khiến nhóm đạo sĩ gặp không ít khó khăn.

Phượng Hoàng Lữ cũng lao vào chiến đấu. Nàng thi triển Phượng Hoàng Lân Giáp, toàn thân được bao phủ bởi những lớp vảy vàng óng ánh, đôi tay nàng hóa thành những chiếc vuốt sắc bén, liên tục tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ, xé nát lớp da thịt của huyết thú. Nàng không ngừng tung ra những đòn Phượng Hỏa Liệt Diễm, thiêu đốt tà khí trên người chúng. Tuy nhiên, dù Phượng Hoàng Lữ mạnh mẽ, nhưng việc đối mặt với số lượng lớn huyết thú bị tha hóa khiến nàng cũng dần kiệt sức.

Thạch Sơn đứng cạnh nàng, ánh mắt hắn sắc bén nhìn vào từng con huyết thú. Hắn cảm nhận được nguồn tà khí sâu thẳm bên trong chúng, không phải là thứ tà khí thông thường, mà là một sự biến chất từ chính linh khí tự nhiên. Điều này càng khẳng định suy đoán của hắn: có một nguồn năng lượng tà ác nào đó đang thao túng Hồ Thiên Sơn.

"Thần Long, hỗ trợ!" Thạch Sơn ra lệnh.

Thần Long vàng kim gầm lên một tiếng vang vọng. Nó phóng lớn thân hình, bay lượn trên đầu đàn huyết thú. Nó không trực tiếp tấn công bằng sức mạnh hủy diệt, mà phun ra những luồng linh khí vàng kim thuần khiết, bao phủ lấy toàn bộ đàn huyết thú. Linh khí này có tác dụng thanh tẩytrấn nhiếp cực mạnh. Ngay lập tức, những con huyết thú gào thét đau đớn, lớp tà khí trên người chúng bốc lên thành những làn khói đen, và chúng trở nên yếu ớt hơn, chậm chạp hơn, như bị rút cạn sức lực.

Nhân cơ hội đó, Thạch Sơn lao vào. Hắn không dùng những đòn tấn công hủy diệt, mà vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ trấn áp. Hắn giơ Thạch Long Ấn lên, ánh sáng ngọc thạch của nó bùng lên rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ khu vực.

"Địa Môn Quy Nguyên!" Thạch Sơn gầm lên.

Từ lòng đất, những luồng linh khí thuần khiết cuồn cuộn trỗi dậy, không ngừng bao bọc lấy từng con huyết thú. Chúng không bị nghiền nát, mà bị một lực lượng vô hình kéo xuống, ghì chặt xuống đất. Lớp tà khí trên người chúng hoàn toàn bị thanh tẩy, và chúng từ từ biến trở lại thành những linh thú rừng bình thường, hiền lành, nhưng lại tỏ ra sợ hãi và bối rối, như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Toàn bộ đàn huyết thú đã được thanh tẩytrấn áp. Không gian xung quanh trở lại yên bình, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ.

Phượng Hoàng Lữ nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt nàng mở to đầy kinh ngạc. "Ngươi... ngươi không giết chúng? Ngươi đã thanh tẩy chúng?!"

Thạch Sơn gật đầu. "Chúng bị tha hóa, không phải bản chất xấu xa."

"Ngươi... đã mạnh đến mức có thể thanh tẩy cả một đàn huyết thú bị tà khí ngấm sâu?" Phượng Hoàng Lữ lẩm bẩm, không giấu được sự thán phục. Nàng biết, ngay cả những cao thủ hàng đầu của Phượng Hoàng Tộc cũng khó lòng làm được điều này.

Thạch Sơn nhìn về phía trước, nơi con đường dẫn vào Hồ Thiên Sơn. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng tà ác mạnh hơn đang trỗi dậy từ sâu bên trong. Đây chỉ là những kẻ canh gác. Mối nguy hiểm thực sự nằm sâu bên trong Hồ Thiên Sơn, nơi Thạch Hiện Tại đang chờ đợi.

Chương 113 – Lời Giải Thích – Và Liên Minh Bất Ngờ

 Thạch Sơn đưa Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ đến một nơi an toàn hơn trong thung lũng. Thần Long vàng kim thu nhỏ lại, đậu trên vai Thạch Sơn, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác nhưng cũng pha chút tò mò nhìn Phượng Hoàng Lữ. Nhóm đạo sĩ đi cùng Phượng Hoàng Lữ đều tỏ ra kính sợ trước sự hiện diện của Thần Long và sức mạnh của Thạch Sơn. Họ thì thầm bàn tán về vị cứu tinh bí ẩn này.

"Thạch Sơn... ngươi thật sự mạnh đến mức này sao?" Phượng Hoàng Lữ hỏi, giọng nàng vẫn còn sự bàng hoàng. "Và con rồng đó... nó là gì vậy?"

Thạch Sơn nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của nàng. Hắn biết mình không thể che giấu được nữa. Ngay cả khi không vì lòng tin với Phượng Hoàng Lữ, thì mối đe dọa của Âm Phủ Thâm Uyên cũng quá lớn để một mình hắn gánh vác.

"Lữ cô nương," Thạch Sơn bắt đầu, giọng hắn trầm lắng. "Có rất nhiều điều đã xảy ra kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau ở Tây Ải."

Hắn kể cho Phượng Hoàng Lữ nghe về cuộc hành trình của mình: từ việc nhận được Thạch Long Ấn và sự chỉ dẫn của Bà Lữ, việc hắn trở thành Người Gánh Núi, cho đến việc cứu vớt Giang Nam khỏi Quỷ Vương và phong ấn Thiên Quỷ Chi Nhãn ở Đông Hải. Hắn cũng không giấu giếm về Thần Long vàng kim – linh thú tải đạo của hắn, và lời sấm truyền của Long Hồn Tổ về Tam Sinh Thạch và mối đe dọa từ Âm Phủ Thâm Uyên.

Phượng Hoàng Lữ lắng nghe từng lời, đôi mắt nàng mở to đầy kinh ngạc. Khi Thạch Sơn nhắc đến Âm Phủ Thâm UyênTam Sinh Thạch, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm trọng. Nàng là hậu duệ của Phượng Hoàng Tộc, một trong Tứ Đại Thần Tộc bảo vệ thế gian, nên nàng cũng nắm giữ những kiến thức cổ xưa về các mối hiểm họa và truyền thuyết.

"Thiên Quỷ Chi Nhãn... Âm Phủ Thâm Uyên... Ta đã từng nghe những truyền thuyết đó từ trưởng lão trong tộc," Phượng Hoàng Lữ thì thầm, giọng nàng đầy vẻ lo lắng. "Nhưng ta cứ nghĩ chúng chỉ là huyền thoại. Không ngờ lại là sự thật."

Nàng nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy thán phục. "Ngươi đã gánh vác một trọng trách quá lớn, Thạch Sơn. Và ngươi đã làm được những điều mà không ai dám nghĩ tới."

Sau một thoáng suy nghĩ, Phượng Hoàng Lữ ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng trở nên kiên định. "Ngươi nói ngươi đang trên đường tìm kiếm viên Thạch Hiện Tại ở Hồ Thiên Sơn?"

Thạch Sơn gật đầu. "Đúng vậy. Long Hồn Tổ đã chỉ dẫn ta đến đó."

"Ta sẽ đi cùng ngươi," Phượng Hoàng Lữ đột ngột nói, giọng nàng đầy quyết tâm. "Phượng Hoàng Tộc chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ thế gian khỏi tà ác. Nếu Âm Phủ Thâm Uyên thực sự đang trỗi dậy, ta không thể đứng ngoài cuộc."

Nhóm đạo sĩ của Phượng Hoàng Lữ, vốn đã nghe được một phần câu chuyện, cũng nhao nhao lên tiếng. "Thưa cô nương, chúng thần xin được đi theo hỗ trợ!"

Thạch Sơn nhìn Phượng Hoàng Lữ. Hắn biết sức mạnh của Phượng Hoàng Tộc, và nàng cũng là một tu luyện giả mạnh mẽ. Có nàng đồng hành chắc chắn sẽ là một sự hỗ trợ lớn. Hơn nữa, những kiến thức cổ xưa của nàng về Tứ Đại Thần Tộc và thế gian có thể giúp ích rất nhiều.

"Nếu vậy, chúng ta sẽ cùng nhau đến Hồ Thiên Sơn," Thạch Sơn nói, trong giọng hắn có sự chấp thuận. Một liên minh bất ngờ đã được hình thành, không chỉ giữa Thạch Sơn và Phượng Hoàng Lữ, mà còn giữa Người Gánh NúiPhượng Hoàng Tộc.

"Nhân tiện," Phượng Hoàng Lữ nói, ánh mắt nàng lóe lên vẻ hiếu kỳ. "Ngươi nói viên Thạch Quá Khứ đang ở trong tay ngươi? Ta có thể xem qua không?"

Thạch Sơn gật đầu, lấy viên Thạch Quá Khứ màu hổ phách ra khỏi túi không gian. Ngay khi viên đá xuất hiện, một luồng ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa, và Phượng Hoàng Lữ cảm nhận được một luồng linh khí cổ xưa, huyền bí. Nàng khẽ chạm tay vào viên đá, đôi mắt nàng nhắm lại, như đang cố gắng cảm nhận điều gì đó.

"Đúng là nó... một phần của Thiên Đạo," Phượng Hoàng Lữ thì thầm. "Sức mạnh của nó không thể dùng để chiến đấu, nhưng lại là chìa khóa để hàn gắn."

Phượng Hoàng Lữ mở mắt. "Vậy những con huyết xà vừa rồi... có liên quan gì đến Quỷ Tộc không?"

Thạch Sơn lắc đầu. "Không hẳn. Chúng đã bị tà khí tha hóa, nhưng tà khí đó không phải của Quỷ Vương. Ta cảm nhận được một thứ khác, mang theo sự nóng bỏng và hoang dại hơn. Có vẻ như chúng là những linh thú bị biến đổi do ảnh hưởng của một thế lực nào đó đang trỗi dậy ở Hồ Thiên Sơn."

"Vậy thì càng phải cẩn thận," Phượng Hoàng Lữ nói. "Hồ Thiên Sơn không chỉ có linh khí hội tụ. Nơi đó còn là vùng đất của những linh thú cổ xưa, và một số trong số chúng đã bị ảnh hưởng bởi những nguồn năng lượng tiêu cực từ lâu."

Với sự đồng hành của Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ, hành trình đến Hồ Thiên Sơn của Thạch Sơn sẽ không còn đơn độc. Một liên minh mới đã được thiết lập, sẵn sàng đối mặt với những thử thách đang chờ đợi phía trước.