Chương 115 – Hồ Sâu Ám Ảnh – Và Tiếng Gọi Từ Long Hồn Biến Chất

 Sau khi đàn huyết thú hộ vệ được thanh tẩy, không khí ở lối vào Hồ Thiên Sơn trở nên thanh tịnh hơn, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện hữu. Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ nhìn Thạch Sơn với ánh mắt vừa kính phục, vừa e dè. Sức mạnh thanh tẩy của hắn vượt xa những gì họ từng biết.

"Chúng ta phải tiếp tục tiến vào," Thạch Sơn trầm giọng nói, ánh mắt hắn găm chặt vào con đường dẫn sâu hơn vào lòng núi. Hắn cảm nhận được nguồn tà khí mạnh hơn đang trỗi dậy từ bên trong, như một trái tim bệnh hoạn đang đập liên hồi.

Họ tiếp tục hành trình. Càng đi sâu vào, cảnh quan càng trở nên kỳ vĩ nhưng cũng đầy vẻ u ám. Những cây cổ thụ cao vút, cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, khiến con đường luôn chìm trong bóng tối lờ mờ. Thỉnh thoảng, họ bắt gặp những dấu vết của các trận chiến cổ xưa: những tảng đá bị xé toạc, những thân cây bị hóa đá, mang theo dấu ấn của linh khí mạnh mẽ và tà khí hủy diệt.

Cuối cùng, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt họ. Đó là một hồ nước khổng lồ, nằm giữa lòng núi, bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Mặt nước hồ có màu xanh thẫm, nhưng không phản chiếu ánh sáng, mà lại hấp thụ tất cả, tạo nên một vẻ huyền bí đáng sợ. Từ sâu dưới lòng hồ, một luồng tà khí nồng nặc bốc lên, không ngừng cuộn xoáy, khiến sương mù càng thêm dày đặc và nặng nề.

"Đây chính là Hồ Thiên Sơn," Phượng Hoàng Lữ thì thầm, giọng nàng đầy vẻ thận trọng. "Ta cảm nhận được một nguồn năng lượng cổ xưa rất mạnh mẽ, nhưng nó đang bị vặn vẹo bởi tà khí."

Thạch Sơn gật đầu. Hắn dồn linh khí vào Linh Thạch Khai Mắt. Trong tầm nhìn của hắn, Hồ Thiên Sơn không chỉ là một hồ nước. Ở trung tâm hồ, một dòng xoáy khổng lồ của tà khí đang không ngừng cuộn trào, và từ đó, hắn nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt, đầy đau đớn.

Đó không phải là tiếng gọi của Long Hồn thuần khiết như ở Đông Hải. Tiếng gọi này mang theo sự biến chất, sự tha hóa, như một linh hồn đang bị giằng xé bởi nỗi thống khổ tột cùng và cả sự điên loạn. Đó là tiếng gọi của một Long Hồn đã bị tà hóa.

"Có một Long Hồn đang bị tha hóa ở dưới đó!" Thạch Sơn trầm giọng, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Hắn biết, Long Hồn này có thể là chìa khóa để tìm ra Thạch Hiện Tại, nhưng nó đã bị tà khí xâm chiếm, và có thể rất nguy hiểm.

Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn khẽ gầm gừ, đôi mắt tinh anh của nó nhìn chằm chằm vào trung tâm hồ nước, ánh mắt nó lộ rõ sự đau đớn và cả sự giận dữ. Nó cảm nhận được nỗi thống khổ của đồng loại.

Đột nhiên, từ trung tâm hồ, một con mắt đỏ rực khổng lồ, đầy những tia máu, từ từ mở ra trong màn sương mù. Từ con mắt đó, vô số những xúc tu đen kịt, lở loét, không ngừng vươn ra, đập mạnh xuống mặt nước, tạo nên những tiếng động ghê rợn. Đây là biểu hiện của Long Hồn biến chất, không còn giữ được vẻ thần thánh, mà đã trở thành một sinh vật quỷ dị, bị thao túng bởi tà khí.

"Các ngươi mau lùi lại!" Thạch Sơn hét lên, giọng hắn đầy vẻ khẩn cấp. Hắn biết, Long Hồn biến chất này cực kỳ nguy hiểm, và nó có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Phượng Hoàng Lữ và nhóm đạo sĩ lập tức lùi lại, kinh hãi nhìn con mắt đỏ rực và những xúc tu ghê tởm đang vươn lên từ lòng hồ.

Thạch Sơn bước lên phía trước, Thạch Long Ấn trong tay hắn phát sáng rực rỡ. Hắn không thể để Long Hồn này tiếp tục bị tà hóa và gây hại cho vùng đất. Mục tiêu của hắn không chỉ là tìm kiếm Thạch Hiện Tại, mà còn là cứu rỗi Long Hồn đang thống khổ này.

"Thần Long, chúng ta phải ngăn nó lại!" Thạch Sơn nói, ánh mắt hắn kiên định, không chút nao núng. Hắn biết, đây sẽ là một trận chiến không chỉ với tà ác bên ngoài, mà còn với chính nỗi đau và sự biến chất của một linh hồn thần thánh.