Bước vào bên trong hang động cổ tự, một luồng khí lạnh lẽo, mục ruỗng ập thẳng vào mặt, mang theo mùi tanh tưởi của tử khí. Bóng tối dày đặc như mực nuốt chửng mọi thứ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ Thạch Long Ấn trong tay Thạch Sơn và những ngọn đuốc lập lòe mà Lão Bàng vội vàng châm lên. Dù có ánh sáng, tầm nhìn vẫn bị hạn chế, và cảm giác bị vô số con mắt vô hình dõi theo khiến ai nấy đều rùng mình.
"Khí tức quỷ đạo ở đây... đậm đặc quá!" Bà Lữ khẽ rùng mình. Bà cảm nhận được linh khí của mình đang bị ăn mòn từng chút một khi hít thở bầu không khí này.
Tiêu Lan sợ hãi nép chặt vào Bà Lữ, hai mắt nhắm nghiền. "Sợ quá... anh Thạch Sơn..."
Thạch Sơn siết chặt Thạch Long Ấn. Hắn đã kích hoạt hoàn toàn Linh Thạch Khai Mắt. Trong mắt hắn, bóng tối không còn là bóng tối. Hắn nhìn thấy rõ những luồng khí tức quỷ đạo cuồn cuộn như những dòng sông đen, chảy len lỏi qua từng khe đá, từng ngóc ngách của cổ tự. Chúng không ngừng tụ lại, như những dòng suối đổ về một con sông lớn.
Dọc theo con đường hẹp và ẩm ướt, những bức tượng phật đã phong hóa hoàn toàn, chỉ còn là những khối đá vô tri bị bao phủ bởi lớp rêu phong và tà khí. Những bức bích họa trên tường đã bị mờ đi, nhưng vẫn còn có thể lờ mờ nhận ra hình ảnh của những trận chiến cổ xưa giữa các vị thần và quỷ dữ. Mọi thứ ở đây đều toát lên một vẻ tang thương, u uất, như một chứng tích của một thảm họa đã bị lãng quên.
Đi sâu vào trong, họ đến một không gian rộng lớn hơn. Ở trung tâm căn phòng, một hình ảnh kinh hoàng hiện ra trước mắt họ. Đó là một chiếc quan tài đá cổ kính, khổng lồ, được làm từ một loại đá đen nhánh, xung quanh được khắc vô số phù văn cổ quái đã bị hoen ố bởi thời gian và tà khí. Chiếc quan tài không được niêm phong hoàn toàn, một khe hở nhỏ ở nắp quan tài đang không ngừng tuôn ra một luồng hắc khí nồng nặc, đặc quánh, cuồn cuộn như những con rắn đen, lan tỏa khắp căn phòng, chính là nguồn gốc của khí tức quỷ đạo mà Thạch Sơn đã cảm nhận được.
"Đây rồi!" Thạch Sơn trầm giọng, ánh mắt hắn sắc bén nhìn thẳng vào chiếc quan tài đá. Luồng hắc khí này không chỉ là tà khí, mà còn mang theo một áp lực vô hình cực lớn, khiến linh khí của hắn cũng phải rung động.
Bà Lữ lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch. "Chiếc quan tài này... nó phong ấn một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp! Có lẽ là một Quỷ Vương cổ xưa!"
Lão Bàng run rẩy. "Quỷ Vương? Cha mẹ ơi! Loại này không phải thứ chúng ta có thể đối phó được đâu Thạch Sơn!"
Đúng lúc đó, từ trong khe hở của chiếc quan tài, một tiếng gầm gừ trầm thấp, cổ xưa vang lên, âm thanh của nó như tiếng rồng rống từ địa ngục, khiến cả hang động rung chuyển dữ dội. Lớp hắc khí từ trong quan tài bỗng chốc bùng lên mạnh mẽ hơn, cuộn xoáy dữ dội, không ngừng biến hóa thành những khuôn mặt quỷ dữ méo mó, những cánh tay xương xẩu vươn ra như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Rắc! Rắc! Rắc!
Những tiếng nứt vỡ ghê rợn vang lên. Chiếc quan tài đá cổ kính bắt đầu nứt ra từng mảng lớn, những phù văn cổ quái trên bề mặt nó nhấp nháy rồi tắt hẳn, như đã mất đi sức mạnh phong ấn. Luồng hắc khí từ bên trong càng lúc càng trở nên dữ dội, một áp lực khủng khiếp ập đến, đẩy lùi Thạch Sơn và những người bạn của hắn.
"Không xong rồi! Nó đang phá phong ấn!" Bà Lữ hét lên, khuôn mặt bà tái mét.
Và rồi, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện. Từ trong chiếc quan tài đá vỡ vụn, một thân hình khổng lồ, đen kịt, từ từ trỗi dậy. Đó là một Quỷ Vương, cao lớn hơn cả yêu quái hắn từng đối mặt, với đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, làn da đen sạm nứt nẻ, tỏa ra khói đen. Nó không có hình dạng cố định, liên tục biến đổi giữa hình dáng một con quỷ dữ dữ tợn và một khối hắc khí khổng lồ, cuồn cuộn. Toàn thân nó tỏa ra một luồng khí tức quỷ đạo kinh hoàng, khiến không gian xung quanh như bị bóp méo. Hàng vạn linh hồn oan khiên, bị tha hóa thành những khuôn mặt quỷ dữ, không ngừng xoáy tròn quanh nó, gào thét thảm thiết.
Quỷ Vương đã xuất thế!
"Grừ!!!" Quỷ Vương gầm lên một tiếng, âm thanh của nó mang theo sự oán hận và sức mạnh hủy diệt của hàng ngàn năm phong ấn. Nó nhìn thẳng vào Thạch Sơn, ánh mắt đỏ rực lộ rõ sự khát máu và căm thù. Ngay cả Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn cũng phải gầm lên một tiếng cảnh cáo, toàn thân nó phát sáng rực rỡ, sẵn sàng nghênh chiến.
Thạch Sơn đứng vững, ánh mắt hắn kiên định. Dù áp lực từ Quỷ Vương là cực kỳ lớn, nhưng hắn không hề nao núng. Hắn biết, đây chính là nguồn gốc của mọi tai ương, là kẻ đã gây ra sự tha hóa cho Giang Nam. Hắn đã tìm thấy Quỷ Nguồn, và giờ là lúc để kết liễu nó, để hoàn thành sứ mệnh trấn thế của mình.