Quỷ Vương đã xuất thế, thân hình khổng lồ đen kịt của nó cuộn xoáy trong hắc khí, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục găm chặt vào Thạch Sơn. Tiếng gầm của nó chấn động cả hang động, mang theo sự oán hận của ngàn năm phong ấn, và hàng vạn linh hồn oan khiên méo mó không ngừng xoáy tròn quanh nó, gào thét thảm thiết, tạo nên một cảnh tượng địa ngục trần gian.
"Thạch Sơn! Nó mạnh quá!" Bà Lữ hét lên, giọng bà lạc đi vì hoảng sợ, linh khí của bà gần như bị khí tức quỷ đạo của Quỷ Vương áp chế đến mức khó thở.
Lão Bàng run rẩy, cây gậy trong tay ông ta rơi xuống đất. Tiêu Lan thì đã ngất lịm đi trong vòng tay Bà Lữ, không thể chịu đựng được áp lực kinh hoàng từ Quỷ Vương.
Thạch Sơn đứng đó, chân không hề dịch chuyển. Dù cảm nhận được áp lực cực lớn, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, không hề nao núng. Hắn biết, đây không còn là một cuộc chiến thông thường nữa. Đây là cuộc đối đầu với một thực thể cổ xưa, một Quỷ Vương có sức mạnh hủy diệt cả một vùng đất.
"Thần Long!" Thạch Sơn trầm giọng, gọi tên linh thú của mình.
Thần Long vàng kim trên vai hắn gầm lên một tiếng vang vọng, âm thanh của nó như tiếng sấm nổ giữa trời quang, xé tan một phần hắc khí bao phủ. Thân hình nó bỗng chốc phóng lớn, biến thành một con Thần Long khổng lồ, vảy vàng kim lấp lánh như hàng ngàn viên ngọc quý, rực rỡ trong không gian u tối của hang động. Nó không ngần ngại lao thẳng vào Quỷ Vương, không phải để tấn công vật lý, mà để kìm hãm, để giáng những đòn trấn nhiếp tinh thần, mở ra cơ hội cho Thạch Sơn.
Rầm! Rầm!
Thần Long và Quỷ Vương lao vào nhau. Dù Thần Long có sức mạnh của Đạo và sự uy nghiêm thần thánh, nhưng Quỷ Vương cũng không phải là đối thủ dễ xơi. Hắc khí từ Quỷ Vương không ngừng va chạm với hào quang vàng kim của Thần Long, tạo ra những tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng khắp hang động, khiến đá rơi lả tả. Thần Long uyển chuyển né tránh những cú vồ của Quỷ Vương, đồng thời không ngừng phun ra những tia sáng vàng kim thuần khiết, cố gắng xua tan lớp hắc khí dày đặc.
Nhân lúc Quỷ Vương đang bị Thần Long kiềm chế, Thạch Sơn hít một hơi thật sâu. Hắn nhắm mắt lại, dồn toàn bộ linh khí trong cơ thể vào Thạch Long Ấn. Hào quang cửu long quanh hắn bỗng chốc bùng lên rực rỡ, chín con rồng linh khí không còn chỉ uốn lượn, mà chúng bay lượn quanh hắn, cuộn xoáy như một cơn lốc vàng kim, hấp thụ linh khí từ mọi ngóc ngách của hang động, thậm chí là những tàn dư linh khí của Sơn Linh vẫn còn sót lại trong lòng đất.
"Địa Môn... Tức Hóa!" Thạch Sơn gầm lên, giọng nói hắn vang vọng như tiếng chuông từ trời cao, mang theo sự tức giận và ý chí hủy diệt tà ác.
Không gian xung quanh Thạch Sơn bỗng chốc biến đổi. Từ trong lòng đất, những luồng linh khí Địa Môn thuần khiết cuồn cuộn trỗi dậy, không ngừng hội tụ về phía hắn. Thạch Long Ấn trong tay hắn không còn chỉ phát ra ánh sáng ngọc thạch. Nó bắt đầu rung động dữ dội, và từ bên trong ấn, một luồng năng lượng khổng lồ, mang theo hình ảnh của một ngọn núi cổ xưa, uy nghiêm, từ từ trỗi dậy.
Đây là sức mạnh ẩn chứa trong Thạch Long Ấn đã được Thạch Sơn – Người Gánh Núi – hoàn toàn thức tỉnh: Khả năng Triệu Hồi Bản Nguyên của Địa Môn, biến linh khí thành một ngọn núi khổng lồ, một biểu tượng của sự trấn áp và sự vĩnh cửu.
Ngọn núi linh khí khổng lồ từ từ hiện hình, cao lớn đến mức đỉnh của nó gần như chạm vào trần hang động. Nó không phải là một ngọn núi thực thể, mà là một khối năng lượng khổng lồ được tạo thành từ linh khí thuần khiết nhất của Địa Môn, mang theo sức nặng của đất trời và ý chí của hàng ngàn năm sinh mệnh. Ánh sáng màu ngọc thạch từ ngọn núi tỏa ra rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ hang động, đẩy lùi hoàn toàn lớp hắc khí của Quỷ Vương, khiến nó phải gầm lên đau đớn.
"Ngươi... Ngươi dám... Triệu hồi Địa Môn Bản Nguyên?!" Quỷ Vương gầm lên một tiếng kinh hoàng, đôi mắt đỏ rực của nó lộ rõ sự sợ hãi tột cùng. Nó cảm nhận được sức mạnh của ngọn núi linh khí này, một sức mạnh có thể dễ dàng nghiền nát sự tồn tại của nó, đưa nó trở về với hư vô.
Thạch Sơn giơ tay ra, điều khiển ngọn núi linh khí khổng lồ. "Ngươi đã gây ra quá nhiều tội lỗi, Quỷ Vương. Ngươi đã gieo rắc tai ương, biến Giang Nam thành địa ngục. Bây giờ, ngươi phải trả giá!"
Ngọn núi linh khí từ từ di chuyển, không ngừng gia tăng áp lực lên Quỷ Vương. Thần Long vàng kim nhân cơ hội này, gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng vào Quỷ Vương, móng vuốt nó cào xé lớp hắc khí, và miệng nó phun ra những tia sáng vàng kim, không ngừng làm suy yếu kẻ thù.
Dưới áp lực của ngọn núi linh khí và sự tấn công của Thần Long, Quỷ Vương yếu dần. Thân thể nó cuộn xoáy trong hắc khí, nhưng không còn hung hãn như trước. Nó cố gắng phản kháng, nhưng những đòn tấn công của nó không thể xuyên qua lớp ánh sáng ngọc thạch của ngọn núi linh khí.
"Địa Ngục Hàng Lâm!" Thạch Sơn gầm lên một tiếng cuối cùng.
Với lời nói đó, ngọn núi linh khí khổng lồ đột ngột giáng xuống, không phải là một cú đập vật lý, mà là một sự trấn áp tuyệt đối, một sự phong ấn vĩnh viễn. Ngọn núi linh khí nhấn chìm Quỷ Vương vào lòng đất. Tiếng gầm thảm thiết của Quỷ Vương vang lên, kéo dài rồi tắt hẳn. Luồng hắc khí cuồn cuộn tan biến hoàn toàn, trả lại sự trong lành cho hang động. Mặt đất rung chuyển dữ dội, và rồi mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Khi ngọn núi linh khí tan biến, Quỷ Vương đã không còn. Chỉ còn lại một tảng đá đen khổng lồ, nằm sâu dưới lòng đất, không còn chút khí tức quỷ đạo nào, hoàn toàn bị phong ấn vĩnh viễn, trở về với hư vô. Hang động cổ tự, sau trận chiến, trở nên tan hoang hơn nữa, nhưng không khí đã trở lại trong lành, thanh khiết.
Thạch Sơn thở dốc, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt hắn rực sáng. Hắn đã làm được. Hắn đã tiêu diệt Quỷ Vương, kẻ đứng sau khí tức quỷ đạo ở Giang Nam. Sứ mệnh trấn thế của hắn đã bước sang một trang mới.
Thần Long vàng kim bay xuống, thu nhỏ lại, đậu trên vai Thạch Sơn, khẽ dụi đầu vào cổ hắn, như một lời chúc mừng cho chiến thắng vĩ đại.