Thạch Sơn bước lên phía trước, hình bóng hắn sừng sững giữa quảng trường Giang Thành đang hỗn loạn. Khí tức quỷ đạo nồng nặc bao trùm, nhưng quanh hắn, hào quang cửu long lại bùng lên rực rỡ hơn bao giờ hết, tạo thành một lá chắn vô hình, xua tan mọi tà khí dám bén mảng.
"Tránh ra!" Thạch Sơn trầm giọng, giọng nói hắn vang vọng uy nghiêm, khiến những người dân đang hoảng loạn phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng. Các đạo sĩ địa phương cũng sững sờ, chưa từng thấy ai có khí chất mạnh mẽ đến vậy.
Những linh hồn méo mó, bị quỷ đạo tha hóa, gào thét hung tợn, đôi mắt đen ngòm của chúng nhìn chằm chằm vào Thạch Sơn, như nhìn thấy một nguồn năng lượng thuần khiết mà chúng căm ghét. Chúng lao tới, móng vuốt đen sì vươn ra, định cào xé Thạch Sơn.
"Thạch Sơn, cẩn thận!" Bà Lữ lo lắng kêu lên. Tiêu Lan nép chặt vào bà, nhưng ánh mắt cô bé vẫn không rời khỏi Thạch Sơn, đầy tin tưởng. Lão Bàng đã rút cây gậy của mình ra, dù biết nó chẳng là gì so với lũ quỷ này.
Thạch Sơn không hề né tránh. Hắn giơ Thạch Long Ấn lên. Ánh sáng màu ngọc thạch từ ấn rực rỡ, bao phủ lấy hắn. Hắn không thi triển chiêu thức tấn công thông thường, mà vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ thanh tẩy.
"Địa Môn Tịnh Hóa!" Thạch Sơn gầm lên, giọng nói hắn như tiếng chuông ngân, vang vọng khắp quảng trường.
Từ Thạch Long Ấn, một luồng ánh sáng ngọc thạch khổng lồ bùng lên, không phải để hủy diệt, mà để thanh tẩy. Luồng sáng này nhanh chóng lan tỏa khắp quảng trường, bao trùm lấy tất cả những linh hồn méo mó. Ngay lập tức, những linh hồn này gào thét thảm thiết. Lớp tà khí đen đặc bao quanh chúng nhanh chóng bị ánh sáng ngọc thạch hòa tan, như băng tuyết gặp nắng. Những thân hình gầy guộc, méo mó của chúng dần dần trở lại hình dạng con người ban đầu, đôi mắt đen ngòm lấy lại chút ánh sáng yếu ớt của linh hồn.
Thạch Sơn không dừng lại. Hắn tiếp tục dồn linh khí Địa Môn, duy trì luồng sáng thanh tẩy. Mục đích của hắn không phải là tiêu diệt, mà là giải thoát. Những linh hồn, sau khi được thanh tẩy tà khí, vẫn còn yếu ớt, nhưng đã không còn hung hãn. Chúng không còn tấn công, chỉ còn lại sự bối rối và một chút ánh sáng của bản thể linh hồn.
Đám đạo sĩ địa phương và quan binh kinh ngạc đến tột độ. Họ chưa bao giờ thấy một công pháp nào có thể thanh tẩy tà khí một cách triệt để và hiệu quả đến vậy. Họ chỉ có thể phong ấn hoặc tiêu diệt, chứ không thể "tịnh hóa" được.
Khi Thạch Sơn đang tập trung thanh tẩy những linh hồn bị tha hóa, từ trong lòng đất, một luồng tà khí khác, mạnh mẽ và hung bạo hơn, đột ngột trỗi dậy. Khí tức này không phải từ những linh hồn bị tha hóa, mà từ một nguồn gốc sâu hơn, tàn độc hơn, mang theo sự bùng nổ của khí tức quỷ đạo nguyên thủy. Mặt đất nứt nẻ, và từ những khe nứt đó, vô số những bàn tay xương trắng, gầy guộc, nhọn hoắt, từ từ thò lên, cố gắng nắm lấy chân những người dân đang đứng gần đó, kéo họ xuống lòng đất.
"Chết tiệt! Lại có thêm kẻ đến!" Lão Bàng gầm lên, ông ta vung cây gậy cố gắng đánh những bàn tay xương, nhưng chúng quá nhanh và quá nhiều.
Thạch Sơn nhíu mày. Hắn biết, kẻ đứng sau khí tức quỷ đạo đã nhận ra sự can thiệp của hắn và đang ra tay. Hắn không thể phân tâm khi đang thanh tẩy các linh hồn.
Đúng lúc đó, Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn bỗng gầm lên một tiếng vang vọng, âm thanh của nó không phải là tiếng gầm giận dữ thông thường, mà là một tiếng Gầm Uy – một âm thanh mang theo sức mạnh của Đạo, của sự uy nghiêm thần thánh, có khả năng chấn nhiếp mọi tà linh. Tiếng gầm này không chỉ là âm thanh vật lý, mà là một làn sóng năng lượng vàng kim, lan tỏa khắp quảng trường.
Ngay lập tức, tất cả những bàn tay xương đang thò ra từ lòng đất đều cứng đờ, rồi vỡ vụn thành tro bụi, như bị một lực lượng vô hình nghiền nát. Luồng tà khí bùng lên từ lòng đất cũng bị tiếng gầm của Thần Long chấn động, yếu đi rõ rệt, không dám manh động nữa.
Thần Long khổng lồ bay lên không trung, thân hình vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó quay một vòng trên đầu Thạch Sơn, như một lời khẳng định về sức mạnh và sự bảo hộ của nó. Sau đó, nó lại thu nhỏ lại, đậu trên vai Thạch Sơn, ánh mắt tinh anh của nó nhìn sâu vào những khe nứt trên mặt đất, nơi luồng tà khí nguyên thủy đang trỗi dậy, như muốn nói: "Để ta bảo vệ ngươi, chủ nhân. Hãy hoàn thành sứ mệnh của mình."
Với sự hỗ trợ đắc lực của Thần Long, Thạch Sơn có thể hoàn toàn tập trung vào việc thanh tẩy những linh hồn bị quỷ đạo tha hóa. Từng linh hồn một, tà khí của chúng bị gột rửa, thân thể chúng dần tan biến thành những đốm sáng bay lên trời, trở về với an bình vĩnh cửu.
Cuối cùng, quảng trường lại trở về sự yên tĩnh. Không còn linh hồn méo mó, không còn bàn tay xương. Chỉ còn lại Thạch Sơn đứng đó, hào quang cửu long vẫn phảng phất, và Thần Long vàng kim đậu trên vai hắn, uy nghi. Người dân trong làng nhìn Thạch Sơn với ánh mắt kinh ngạc và lòng biết ơn vô hạn, như nhìn thấy một vị cứu tinh từ trời giáng. Các đạo sĩ địa phương và quan binh thì quỳ rạp xuống, bái lạy trước sức mạnh phi thường của hắn.
Thạch Sơn nhìn xuống lòng đất, ánh mắt hắn sắc bén. Hắn biết, kẻ chủ mưu đứng sau khí tức quỷ đạo này vẫn còn đó, và tiếng gầm của Thần Long chỉ là sự cảnh cáo ban đầu. Cuộc chiến thực sự vẫn còn ở phía trước.