Thạch Sơn cùng Thần Long vàng kim, Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan rời Tây Ải, hướng về phía Nam. Con đường dần dần đổi thay, từ những triền núi tuyết phủ trắng xóa sang những cánh rừng xanh tươi, những con suối róc rách, và cuối cùng là những cánh đồng bát ngát. Khí hậu ấm áp hơn, không khí ẩm hơn, mang theo mùi của đất phù sa và hoa cỏ.
Hành trình kéo dài vài ngày, vượt qua nhiều thôn làng nhỏ, nơi người dân sống an bình, không có dấu vết của tà khí. Thạch Sơn nhận thấy, sau khi giải quyết các vấn đề ở Tây Ải và trải qua quá trình rèn vĩ khí, khả năng cảm nhận linh khí của hắn càng trở nên nhạy bén. Hắn có thể dễ dàng phân biệt được linh khí thuần khiết và tà khí ẩn sâu.
Cuối cùng, sau một tuần hành trình, một khung cảnh rộng lớn hiện ra trước mắt họ. Đó là Giang Nam – một vùng đất đúng như lời đồn. Những con sông lớn uốn lượn như dải lụa, những chiếc thuyền buồm trắng muốt lướt nhẹ trên mặt nước phẳng lặng. Hai bên bờ sông là những thành phố cổ kính với mái ngói rêu phong, những khu phố tấp nập người qua lại. Xa xa, những ngọn núi xanh biếc, mờ ảo trong sương sớm, ẩn chứa vẻ đẹp huyền bí.
"Đây đúng là Giang Nam! Đẹp quá!" Tiêu Lan reo lên thích thú, mắt cô bé mở to chiêm ngưỡng cảnh vật mới lạ. Cô bé chưa bao giờ thấy một nơi nào rộng lớn và tấp nập đến vậy.
Lão Bàng hít một hơi thật sâu, giọng đầy thán phục. "Nghe đồn Giang Nam thịnh vượng, giờ mới thấy đúng là không sai! Cảnh vật hữu tình, đúng là nơi để hưởng thụ tuổi già!" Ông ta xoa xoa cằm, vẻ mặt đầy suy tư.
Bà Lữ cũng mỉm cười, ánh mắt bà nhìn Thạch Sơn đầy vẻ tin tưởng. "Một nơi yên bình thế này, chắc chắn có rất nhiều linh khí tốt. Nhưng con vẫn nên cẩn thận, Thạch Sơn. Nơi càng đẹp, càng dễ ẩn chứa những bí mật khó lường."
Thạch Sơn gật đầu. Hắn đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn bao quát toàn cảnh Giang Nam. Thần Long vàng kim khổng lồ bay lượn trên bầu trời xanh, như một điểm nhấn rực rỡ giữa phong cảnh hữu tình. Linh khí của Giang Nam quả thực rất dồi dào, mang theo hơi thở của sự sống và sự thịnh vượng. Tuy nhiên, cùng với đó, một cảm giác khó chịu dần len lỏi vào tâm trí Thạch Sơn.
"Con cảm nhận được..." Thạch Sơn trầm giọng, ánh mắt hắn nheo lại. Hắn dồn linh khí vào Linh Thạch Khai Mắt. Ánh sáng ngọc thạch lóe lên từ lòng bàn tay hắn, và tầm nhìn của hắn xuyên qua lớp vẻ đẹp bên ngoài của Giang Nam.
Trong luồng linh khí dồi dào và thuần khiết, hắn nhận ra những chấm đen nhỏ, mờ nhạt, nhưng lại mang theo một sự ghê tởm khó tả. Chúng ẩn mình trong những khe nứt của không gian, trong những ngóc ngách của lòng đất, thậm chí cả trong tâm trí của một số người dân đang đi lại trên phố. Đó là khí tức quỷ đạo – linh khí bị biến chất thành tà khí cực đoan, mang theo sự mục ruỗng, sự tha hóa và sự thù hận sâu sắc.
Khác với tà khí của yêu quái hay linh hồn oán hận, khí tức quỷ đạo không chỉ đơn thuần là sự hỗn loạn. Nó là một loại năng lượng có tổ chức, có khả năng lây lan và biến đổi mọi thứ xung quanh thành những thực thể kinh tởm, hoặc tha hóa tâm trí con người. Nó như một căn bệnh đang âm thầm gặm nhấm sự bình yên của Giang Nam.
"Đây là một loại tà khí rất lạ," Thạch Sơn nói, giọng hắn đầy vẻ nghiêm trọng. "Nó không phải là tà khí của yêu ma thông thường. Nó... rất tinh vi, và có vẻ như đang lan rộng một cách âm thầm."
Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn khẽ gầm gừ, đôi mắt tinh anh của nó cũng lóe lên ánh sáng, như thể nó cũng cảm nhận được sự bất thường này.
"Khí tức quỷ đạo?" Bà Lữ thốt lên, vẻ mặt bà trở nên căng thẳng. "Bà từng nghe nói về loại tà khí này. Nó là thứ tàn độc nhất, có thể biến con người thành quỷ, biến linh thú thành ác thú, và hủy hoại cả một vùng đất từ bên trong. Chỉ những thế lực cực kỳ cổ xưa và tà ác mới có thể sản sinh ra nó!"
"Cha mẹ ơi! Cứ tưởng ra khỏi Tây Ải là yên bình rồi chứ!" Lão Bàng tái mặt, ông ta lùi lại một bước. "Quỷ đạo... Nghe đã thấy rợn người rồi!"
Thạch Sơn nhìn xuống Giang Nam, ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Hắn biết, sứ mệnh của hắn ở đây không phải là một trận chiến đơn thuần với yêu ma. Đây là một cuộc chiến chống lại một thế lực tàn độc, một loại tà khí có thể hủy hoại cả một vùng đất từ tận gốc rễ. Hắn đã đến đúng lúc. Giang Nam đang cần một Người Gánh Núi để trấn thế, để thanh tẩy luồng khí tức quỷ đạo đang âm thầm lan rộng này.