Chương 91 – Lời Tạ Từ Tây Ải – Và Hướng Tới Giang Nam

 Sau trận chiến kinh thiên động địa, ngôi làng và toàn bộ vùng Tây Ải chìm trong không khí bình yên đến lạ thường. Ánh sáng vàng kim từ Thần Long vẫn bao phủ Thạch Sơn, phản chiếu lên những khuôn mặt rạng rỡ của Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan. Sứ mệnh của Người Gánh Núi ở Tây Ải đã hoàn tất.

"Con đã cứu cả vùng đất này, Thạch Sơn," Bà Lữ nói, giọng bà vẫn còn xúc động. "Bà không biết phải nói lời cảm ơn con thế nào cho đủ."

Thạch Sơn nhìn những người dân trong làng, những người đang từ từ tỉnh lại sau cơn ác mộng, ánh mắt dần lấy lại sự sống. Hắn cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với họ, với vùng đất này. "Đây là sứ mệnh của con, Bà Lữ. Miễn là mọi người bình an, con không mong cầu gì hơn."

"Thôi nào, thằng nhóc! Đừng có nói mấy lời sáo rỗng đó!" Lão Bàng cười phá lên, vỗ vai Thạch Sơn. "Giờ Tây Ải đã yên bình rồi, cậu tính đi đâu tiếp đây? Lão già này cứ ngỡ là cuộc đời an hưởng tuổi già rồi chứ!"

Thạch Sơn nhìn về phía chân trời. Trong tâm trí hắn, một hình ảnh rõ nét hiện lên: những dòng sông xanh biếc, những con thuyền buồm lướt nhẹ, những cánh đồng lúa trù phú và những thành phố sầm uất. Đó là Giang Nam, vùng đất nổi tiếng với vẻ đẹp thơ mộng và sự thịnh vượng, nhưng cũng ẩn chứa vô số bí ẩn và những thế lực tà ác đang chờ đợi.

"Con sẽ đến Giang Nam," Thạch Sơn trầm giọng nói. "Linh khí ở đó có vẻ phức tạp, và con cảm nhận được một luồng tà khí cổ xưa đang ẩn mình. Con nghĩ... con cần phải đến đó."

Bà Lữ gật đầu hiểu ý. "Giang Nam là vùng đất rộng lớn, phức tạp. Nơi đó có cả những pho tượng thần linh hùng vĩ, những ngôi chùa cổ kính, nhưng cũng có những con đầm lầy chết chóc, những khu rừng rậm rạp mà ít ai dám bén mảng tới. Hãy cẩn thận, Thạch Sơn."

"Giang Nam á? Nghe nói lắm gái đẹp lắm đấy!" Lão Bàng cười tủm tỉm, trêu chọc. "Nhưng cũng lắm kẻ khó chịu lắm! Thôi, có thằng nhóc đi theo, lão già này cũng chẳng sợ gì!"

Tiêu Lan nắm chặt tay Thạch Sơn, ánh mắt cô bé đầy lưu luyến. "Anh Thạch Sơn đi đâu, em đi theo đó!"

Thạch Sơn khẽ xoa đầu Tiêu Lan. "Không, Tiêu Lan. Em phải ở lại với Bà Lữ và Lão Bàng. Tây Ải cần được xây dựng lại, và em có thể giúp đỡ họ. Anh sẽ quay lại, khi mọi việc đã ổn định." Hắn biết, Tiêu Lan cần một môi trường an toàn để lớn lên, và Tây Ải đang là nơi tốt nhất cho cô bé lúc này.

Tiêu Lan buồn bã cúi đầu, nhưng rồi cũng gật nhẹ. Cô bé hiểu rằng Thạch Sơn có một sứ mệnh lớn hơn.

Sáng hôm sau, dưới ánh bình minh rực rỡ, Thạch Sơn chuẩn bị rời đi. Bà Lữ và Lão Bàng cùng những người dân làng đã được hồi sinh đứng tiễn hắn. Con Thần Long vàng kim khổng lồ hạ thấp thân mình, ánh mắt uy nghiêm nhìn Thạch Sơn, sẵn sàng đồng hành cùng chủ nhân.

Thạch Sơn cúi đầu chào Bà Lữ và Lão Bàng, đôi mắt hắn ánh lên vẻ biết ơn sâu sắc. "Con sẽ không quên những gì mọi người đã giúp đỡ con ở Tây Ải. Xin hãy bảo trọng."

Tiêu Lan chạy đến, ôm chặt lấy Thạch Sơn một lần cuối. "Anh Thạch Sơn, hứa với em là anh sẽ quay lại nhé!"

Thạch Sơn mỉm cười. "Anh hứa."

Hắn bước đi, bóng dáng hắn dần khuất sau những cánh rừng xanh thẳm, Thần Long vàng kim bay lượn trên đầu, như một tấm khiên hộ mệnh. Tây Ải đã lùi lại phía sau, mang theo những ký ức về khổ luyện, chiến đấu và sự trưởng thành. Phía trước là Giang Nam, một vùng đất mới, với những thử thách mới, đang chờ đợi Thạch Sơn Trấn Thế đến để thực hiện sứ mệnh của mình.