Chương 85 – Thạch Sơn Trấn Thế – Và Kết Liễu Yêu Quái

 Yêu quái khổng lồ, sau khi phun ra luồng khí độc cuối cùng, lao thẳng vào Thạch Sơn với ánh mắt điên cuồng, một đòn tấn công liều chết trong tuyệt vọng. Nó biết, đây là cơ hội duy nhất để lật ngược tình thế, hoặc ít nhất là gây ra sát thương cuối cùng cho kẻ đã đẩy nó vào đường cùng. Những chiếc nanh sắc nhọn của nó giờ đây lấp lánh dưới ánh sáng ngọc thạch của Linh Thạch Khai Mắt, mang theo tà khí cực độ.

"Ngươi sẽ không thoát được đâu!" Thạch Sơn hét lên, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng quyết đoán, khuôn mặt hắn không một chút nao núng. Linh khí trong hắn bùng nổ, sẵn sàng cho cú ra đòn cuối cùng. Hắn giơ Thạch Long Ấn lên, ánh sáng từ nó rực rỡ hơn bao giờ hết, như một ngọn đèn pha giữa đêm tối, soi rõ mọi góc khuất của sự tà ác.

Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan nín thở dõi theo khoảnh khắc quyết định này. Bà Lữ siết chặt Tiêu Lan, gần như không dám thở, trái tim bà đập thình thịch. Lão Bàng nắm chặt cây gậy, sẵn sàng nhắm mắt nếu có điều gì tồi tệ xảy ra, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm những lời cổ vũ.

Thần Long khổng lồ, sau khi tạm thời lùi lại vì luồng khí độc, ngay lập tức lao trở lại, thân hình vàng kim lướt đi trong không trung như một tia chớp. Nó không lao vào tấn công trực diện yêu quái, mà bay vòng quanh, phun ra những tia sáng vàng kim thuần khiết, tạo thành một lồng ánh sáng vô hình, khóa chặt không gian xung quanh yêu quái, không cho nó cơ hội chạy thoát. Đây là một sự hỗ trợ chiến thuật hoàn hảo, chặn đứng mọi ý đồ cuối cùng của kẻ thù.

Thạch Sơn không chờ đợi. Hắn dồn toàn bộ linh khí đã được Hào Quang Cửu Long củng cố vào Thạch Long Ấn. Lần này, hắn không chỉ sử dụng Công Pháp Địa Môn để phòng thủ hay điều khiển đất. Hắn đã lĩnh hội được sâu sắc về sự cân bằng của âm dương, sự tuần hoàn của vạn vật, và sự tồn tại vĩnh cửu của Sơn Linh sau khi giải thoát nó.

"Địa Môn Trấn Hồn!" Thạch Sơn gầm lên, giọng nói hắn vang vọng uy nghiêm, mang theo sức nặng của đất trời.

Từ Thạch Long Ấn trong tay hắn, một luồng ánh sáng ngọc thạch khổng lồ, hình dạng như một bàn tay đá khổng lồ, được tạo thành từ linh khí thuần khiết của Địa Môn và linh khí của Sơn Linh, lao thẳng về phía yêu quái. Bàn tay đá này không tấn công bằng sức mạnh hủy diệt, mà bằng sức mạnh của sự trấn ápphong ấn. Nó không chỉ nhắm vào thân thể yêu quái, mà trực tiếp hướng vào linh hồn và bản nguyên tà ác của nó.

Yêu quái khổng lồ gầm lên một tiếng kinh hoàng, thảm thiết, chưa từng có. Nó cảm thấy một lực lượng vô hình khổng lồ, một sức nặng của cả ngọn núi, đang đè bẹp lên toàn bộ sự tồn tại của nó, không chỉ là thể xác mà còn là linh hồn. Lớp tà khí đen đặc quanh nó nhanh chóng bị bàn tay đá nghiền nát, tan biến vào hư không như sương khói gặp nắng. Nó vùng vẫy điên cuồng, cố gắng cào xé bàn tay đá, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Bàn tay đá vững chắc như ngọn núi, không thể lay chuyển, không ngừng siết chặt.

Khi bàn tay đá siết chặt lấy yêu quái, Thạch Sơn vận dụng thêm Thiên Nhẫn ChâmÂm Phách Phi Tâm ở cấp độ cao nhất. Những luồng linh khí nhỏ, sắc bén như kim châm vô hình, xuyên thẳng vào những điểm yếu đã được Linh Thạch Khai Mắt vạch ra trên cơ thể và linh hồn của yêu quái. Chúng không gây ra thêm đau đớn thể xác, mà thanh tẩy từng chút tà khí, từng oán niệm còn sót lại trong linh hồn của nó.

Yêu quái dần dần biến đổi. Tiếng gầm gừ của nó yếu dần, đôi mắt đỏ ngầu của nó từ từ mờ đi, những chiếc sừng sắc nhọn và móng vuốt kinh khủng co rút lại. Lớp lông đen xù xì biến mất, thay vào đó là một khối đá cổ xưa, không còn chút sự sống hay tà khí nào.

Thạch Sơn đã không chỉ đánh bại, mà đã kết liễu vĩnh viễn yêu quái, biến nó trở lại thành bản nguyên ban đầu – một khối đá vô tri. Toàn bộ tà khí và sự hung hãn của nó đã bị phong ấn vĩnh viễn vào lòng đất bởi sức mạnh của Thạch Sơn và Thạch Long Ấn.

Khi yêu quái hoàn toàn hóa đá, một luồng sáng xanh biếc từ lòng đất bỗng bùng lên, bao trùm lấy khối đá, rồi từ từ tan vào không khí, mang theo một cảm giác bình yên sâu sắc, như một lời cảm ơn từ chính Tây Ải.

Thạch Sơn thở dốc, toàn thân hắn mềm nhũn, kiệt sức sau trận chiến cuối cùng, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực sáng. Hắn đã làm được. Hắn đã đối mặt và trấn áp một yêu thú thượng cổ, một mối đe dọa dai dẳng của Tây Ải. Linh khí của hắn, dù vẫn còn chút yếu ớt, nhưng đã đạt đến một cảnh giới mới, một sự viên mãn. Thần Long vàng kim trên vai hắn khẽ gáy một tiếng, như một lời chúc mừng cho sự thành công tột bậc của chủ nhân, vảy của nó lấp lánh dưới ánh sáng.

Bầy voi chín ngà đồng loạt cúi đầu trước Thạch Sơn, tiếng gầm của chúng giờ đây là sự tôn kính tột độ. Chúng biết, Người Gánh Núi đã thực sự trưởng thành, đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Con voi đầu đàn khẽ cọ đầu vào chân Thạch Sơn, rồi cùng bầy voi lùi sâu vào rừng, trở về với vai trò bảo vệ một Tây Ải đã hoàn toàn được hồi sinh.

Lão Bàng, Bà Lữ và Tiêu Lan chạy đến, ôm chầm lấy Thạch Sơn. "Con làm được rồi, Thạch Sơn! Con đã cứu tất cả chúng ta, và cả vùng đất này nữa!" Bà Lữ nói, giọng bà nghẹn ngào, nước mắt bà không ngừng tuôn rơi nhưng là những giọt nước mắt của niềm vui và sự nhẹ nhõm.

"Thằng nhóc này đúng là người của trời phái xuống! Làm lão già này tự hào quá!" Lão Bàng cười khà khà, vỗ vai Thạch Sơn, dù tay ông ta vẫn còn run run. "Cứ tưởng đời này không thấy được cảnh Tây Ải thanh bình thế này chứ!"

Tiêu Lan, với khuôn mặt rạng rỡ, ôm chặt lấy Thạch Sơn. "Anh Thạch Sơn là người hùng của em! Anh mạnh nhất!"

Thạch Sơn nhìn bầu trời Tây Ải, nơi những đốm sáng của linh hồn vừa thanh tẩy đang bay lên. Hắn biết, cuộc hành trình của hắn vẫn còn dài, nhưng hắn đã trở thành một Người Gánh Núi thực sự, Thạch Sơn Thành Thục, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước. Tây Ải đã là một phần của hắn, và hắn đã là một phần của Tây Ải, một sự gắn kết vĩnh cửu.