Chương 86 – Thần Long Tải Đạo – Và Vô Cực Biến

 Tây Ải giờ đây đã hoàn toàn được thanh tẩy. Những cơn bão tuyết lắng dịu, những bông hoa tuyết rực rỡ nở rộ, và không khí trong lành, ấm áp bao trùm khắp nơi. Thạch Sơn, với hào quang cửu long rực rỡ và con Thần Long vàng kim uy nghi đậu trên vai, cùng Bà Lữ, Lão Bàng, và Tiêu Lan, bước đi trên con đường tuyết trắng tinh khiết mà bầy voi chín ngà đã mở ra.

Con đường dẫn ra khỏi Tây Ải không còn là lối mòn hiểm trở mà là một con đường rộng mở, được bao bọc bởi những hàng cây cổ thụ xanh tươi, rũ bỏ lớp băng giá của mùa đông. Không khí thanh khiết của vùng đất đã được giải phóng tràn ngập, mang theo hương thơm dịu nhẹ của cỏ cây và băng tuyết tan chảy.

"Cuối cùng cũng ra khỏi cái xứ quỷ quái này!" Lão Bàng thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống hông, nhưng ánh mắt ông ta lại đầy vẻ nuối tiếc khi ngoảnh nhìn lại Tây Ải. "Cũng may có thằng nhóc Thạch Sơn đây không thì lão già này nằm lại đây làm phân bón cho cây rồi!" ông ta tếu táo.

Bà Lữ mỉm cười hiền hậu, vỗ nhẹ vai Thạch Sơn. "Con đã thay đổi cả vùng đất Tây Ải, Thạch Sơn. Giờ đây, con đã sẵn sàng cho những thử thách lớn hơn, Bà Lữ tin ở con."

Thạch Sơn gật đầu. Hắn cảm nhận được sự bao la của thế giới bên ngoài, và một ý chí mạnh mẽ, một khát vọng được khám phá dấy lên trong lòng hắn. Hắn không còn chỉ là người bảo vệ Tây Ải, mà giờ đây, hắn đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách mà thế giới rộng lớn mang lại.

Khi họ bước ra khỏi ranh giới của Tây Ải, đi vào một vùng đất mới, rộng lớn và xanh tươi hơn, Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn bỗng gáy lên một tiếng vang vọng, âm thanh của nó như tiếng sấm truyền khắp không gian, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm thiêng liêng. Toàn thân Thần Long bùng lên ánh sáng vàng kim chói lọi, không còn là ánh sáng cục bộ mà lan tỏa ra khắp không gian, bao trùm lấy Thạch Sơn và những người bạn của hắn.

"Keng!"

Một tiếng vang vọng lạ lùng cất lên, như tiếng chuông trời ngân nga, và rồi, Thần Long không còn đậu trên vai Thạch Sơn nữa. Nó bay lên không trung, thân hình uyển chuyển, vảy vàng kim lấp lánh như hàng vạn viên ngọc, tỏa ra những tia sáng rực rỡ. Từ trong cơ thể nó, một luồng linh khí cổ xưa, mạnh mẽ đến khó tin, tuôn trào, không chỉ là sức mạnh của Thần Long, mà còn là một phần của Đạo – con đường vĩ đại của vạn vật, cội nguồn của mọi sự sống.

Thần Long bắt đầu bay lượn quanh Thạch Sơn, không ngừng phun ra những tia sáng vàng kim và ngọc thạch. Những tia sáng này không ngừng dung nhập vào cơ thể Thạch Sơn, không chỉ gia tăng linh khí một cách nhanh chóng, mà còn thay đổi cấu trúc cơ thể hắn một cách sâu sắc. Thạch Sơn cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đang được tái tạo, trở nên mạnh mẽ và tinh khiết hơn bao giờ hết, như được đúc lại từ vàng và ngọc. Hắn cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn với vũ trụ, với quy luật tự nhiên, như thể hắn đã trở thành một phần của Đạo.

Thần Long không ngừng tải đạo – truyền tải những kiến thức cổ xưa, những quy luật vận hành của vũ trụ, những bí mật của vạn vật vào tâm trí Thạch Sơn. Những kiến thức này không phải là công pháp hay bí thuật thông thường, mà là sự thấu hiểu về bản chất của linh khí, của không gian, của thời gian, và của chính sự sống. Thạch Sơn cảm thấy tâm trí mình rộng mở, như thể hắn đã nhìn thấy một bức tranh lớn hơn của vũ trụ, một bức tranh mà trước đây hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận.

Khi Thần Long hoàn tất việc tải đạo, nó gầm lên một tiếng mạnh mẽ, rồi từ từ bay cao lên không trung, thân hình nó không ngừng biến đổi. Vảy vàng kim của nó trở nên lấp lánh hơn, kích thước của nó không ngừng lớn lên, từ một con rồng nhỏ bé, nó biến thành một con Thần Long khổng lồ, thân hình dài hàng trăm mét, vảy vàng kim rực rỡ như được đúc bằng mặt trời, đôi mắt tinh anh như sao trời, và một hào quang vĩ đại bao trùm. Nó bay lượn giữa bầu trời xanh biếc, mang theo vẻ đẹp hùng vĩ và uy nghiêm.

"Trời ơi! Con gà... nó biến thành rồng khổng lồ rồi!" Lão Bàng ngã ngửa ra sau, mắt trợn tròn, miệng há hốc, không thốt nên lời. Ông ta dụi mắt liên tục, cố gắng tin vào điều mình đang thấy.

Bà Lữ cũng kinh ngạc nhìn. "Đây là... Vô Cực Biến! Thần Long đã đạt đến cảnh giới Vô Cực Biến! Nó có thể biến đổi không giới hạn, thể hiện sức mạnh và bản nguyên tối cao của mình!" Bà Lữ thốt lên, giọng bà đầy vẻ ngưỡng mộ và kính sợ.

Tiêu Lan reo lên thích thú, cô bé nhảy cẫng lên. "Anh Thạch Sơn có rồng bay rồi! Tuyệt quá!"

Thần Long khổng lồ bay lượn trên bầu trời, tạo ra những luồng gió nhẹ nhàng, mang theo linh khí thuần khiết, xoa dịu vạn vật. Nó không còn chỉ là linh thú của Thạch Sơn, mà là một thực thể hùng mạnh, một biểu tượng của sự bảo hộ, của chính Đạo. Nó nhìn xuống Thạch Sơn, ánh mắt chứa đầy sự tự hào và thấu hiểu, như một người bạn đã đồng hành qua bao khó khăn.

Thạch Sơn đứng đó, linh khí trong hắn cuồn cuộn như biển cả, cảm nhận được sự thay đổi vĩ đại trong chính mình. Hắn đã không còn là Thạch Sơn của ngày hôm qua. Với sự tải đạo của Thần Long và Vô Cực Biến của nó, hắn đã bước vào một cảnh giới mới, một kỷ nguyên mới của cuộc đời mình. Hắn biết, hành trình của hắn sẽ không dừng lại ở đây. Thế giới bên ngoài Tây Ải còn vô vàn những bí ẩn đang chờ đợi hắn khám phá, và hắn, Người Gánh Núi, đã sẵn sàng để trấn thế.