Chương 84 – Thạch Sơn Quyết Chiến – Và Thần Long Đạp Mây

     Ngôi làng đang chìm trong không khí hỗn loạn bỗng trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Ánh sáng màu ngọc thạch từ Linh Thạch Khai Mắt của Thạch Sơn vẫn bao trùm, khiến những yêu quáiyêu binh lộ rõ mọi điểm yếu. Yêu quái khổng lồ gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu găm chặt vào Thạch Sơn, nhưng sự hoảng loạn đã len lỏi vào chúng.

    "Giờ thì... các ngươi không thể trốn thoát được nữa!" Thạch Sơn trầm giọng, giọng nói hắn vang vọng uy nghiêm khắp không gian, như một lời phán quyết. Dù vẫn còn cảm nhận được sự mệt mỏi sau những trận chiến liên tiếp ở Tây Ải, nhưng ý chí của hắn giờ đây kiên cố hơn bao giờ hết, được tôi luyện qua quá trình rèn vĩ khí.

    Bà Lữ nắm chặt tay Tiêu Lan, bà nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy tin tưởng. "Cố lên, Thạch Sơn!" bà thì thầm. Tiêu Lan, dù còn sợ hãi, cũng đã bớt run rẩy hơn. Cô bé nhìn Thạch Sơn, một tia hy vọng lóe lên trong đôi mắt non nớt.

    Lão Bàng siết chặt cây gậy trong tay, sẵn sàng lao vào nếu cần, dù ông ta biết sức mình khó mà chống lại những con yêu quái này. "Thằng nhóc này mà gục, lão già này cũng lao vào ăn thịt nó luôn!" ông ta lẩm bẩm, nửa đùa nửa thật, cố gắng xua đi không khí căng thẳng.

    Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn bỗng gáy lên một tiếng vang vọng, âm thanh đó không chỉ là tiếng gáy của một linh thú, mà là một lời tuyên chiến. Nó bỗng chốc bay vút lên không trung, thân hình khổng lồ của nó hiện rõ mồn một trên bầu trời, vảy vàng kim lấp lánh như hàng ngàn viên ngọc dưới ánh sáng của Linh Thạch Khai Mắt.

    Thần Long Đạp Mây!

    Chỉ trong một cái chớp mắt, Thần Long khổng lồ đã xuất hiện ngay trên đầu yêu quái, đôi mắt tinh anh của nó lóe lên ánh sáng rực rỡ. Nó không phun lửa hay sấm sét. Nó giáng xuống một cú đập móng vuốt khổng lồ, không phải để hủy diệt, mà để áp chế, để đè bẹp luồng tà khí của yêu quái. Móng vuốt của Thần Long không chạm vật lý, nhưng lại tạo ra một áp lực vô hình khổng lồ, như thể một ngọn núi đang sụp đổ.

    Yêu quái khổng lồ gầm lên một tiếng đau đớn, thân hình nó loạng choạng, lớp tà khí bao quanh nó bị nén chặt, gần như vỡ vụn. Nó cố gắng giơ những chiếc nanh sắc nhọn lên tấn công Thần Long, nhưng những cú vồ của nó chỉ xuyên qua không khí. Thần Long quá nhanh, quá uyển chuyển, và quá mạnh mẽ.

    Trong khi yêu quái bị Thần Long kiềm chế, Thạch Sơn không bỏ lỡ thời cơ. Hắn vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ cao nhất. Dưới chân hắn, mặt đất nứt ra, không phải do động đất, mà do sự bùng nổ của linh khí thuần khiết từ lòng đất. Những tảng đá lớn từ từ nổi lên, không ngừng xoay tròn quanh hắn, tạo thành một lá chắn vững chắc.

    "Phong Hoán Lôi!" Thạch Sơn gầm lên. Hắn không tạo ra những cơn lốc khí đơn thuần. Với sự thấu hiểu về Đạo và linh khí thuần khiết đã được rèn giũa, hắn tạo ra những luồng gió lốc mạnh mẽ, mang theo sức mạnh của lôi điện và khả năng thay đổi linh khí không gian. Những luồng Phong Hoán Lôi này không chỉ thổi bay những yêu binh đang cố gắng tiếp cận, mà còn thanh tẩy tà khí, làm chúng suy yếu và tan biến dần.

    Những yêu binh nhỏ hơn, bị ánh sáng của Linh Thạch Khai Mắt chiếu rọi, bị Phong Hoán Lôi cuốn đi, gào thét trong đau đớn trước khi tan biến thành những làn khói đen. Chúng không thể chống cự lại sức mạnh thuần khiết của Địa Môn và linh khí.

    Kẻ chỉ huy yêu quái, thấy đội quân yêu binh của mình tan rã nhanh chóng và bản thân đang bị Thần Long áp chế, trở nên hoảng loạn. Nó gầm lên một tiếng tuyệt vọng, phun ra một luồng khí độc mạnh nhất, cố gắng mở đường máu để thoát thân. Luồng khí độc đó mạnh đến mức ngay cả Thần Long cũng phải tạm thời lùi lại trong chốc lát.

    Đó là cơ hội của yêu quái. Nó lao xuống, nhắm thẳng vào Thạch Sơn, muốn giáng đòn cuối cùng trước khi bỏ chạy.

    "Ngươi sẽ không thoát được đâu!" Thạch Sơn hét lên, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng quyết đoán. Hắn biết, đây là khoảnh khắc quyết định.