Con Yêu Thú thượng cổ, bị bầy voi chín ngà dồn ép vào vách núi tuyết, gầm lên một tiếng giận dữ và đau đớn thấu trời. Nó cố gắng vẫy vùng, đôi cánh khổng lồ của nó đập loạn xạ, tạo ra những cơn bão tuyết và gió lốc mang theo tà khí đen đặc. Những chiếc sừng sắc nhọn của nó cày xới vào vách đá, tạo thành những vết nứt sâu hoắm, và những chiếc móng vuốt thép của nó vung ra điên cuồng, cố gắng hất văng những con voi.
"Grừ!!!" Yêu thú rít lên, mắt nó đỏ ngầu găm chặt vào Thạch Sơn. Dù đang bị bầy voi áp chế, nó vẫn không ngừng tìm cách tấn công hắn. Nó biết, Thạch Sơn, với luồng linh khí Hào Quang Cửu Long rực rỡ, là mối đe dọa lớn nhất đối với sự tồn tại của nó.
Thạch Sơn đứng vững, hào quang cửu long vẫn bao quanh hắn, rực rỡ và đầy sức sống. Linh khí Địa Môn thuần khiết cuồn cuộn trong người, hồi phục và củng cố sức mạnh của hắn sau cú trọng thương ban đầu. Thần Long vàng kim trên vai hắn gáy lên một tiếng, linh khí vàng óng từ nó hòa quyện vào hào quang của Thạch Sơn, tăng cường sức mạnh cho hắn, khiến hào quang càng thêm uy nghi.
Lão Bàng, Bà Lữ và Tiêu Lan đứng phía sau, dõi theo trận chiến căng thẳng với hơi thở nín bặt. Bà Lữ nắm chặt tay Tiêu Lan, ánh mắt bà không rời khỏi Thạch Sơn, một sự tin tưởng tuyệt đối dành cho hắn. "Cố lên, con trai... con phải thắng," bà thì thầm, dù biết Thạch Sơn không thể nghe thấy.
Tiêu Lan, với đôi mắt vẫn còn đọng nước, nhưng đã không còn sợ hãi tột độ nữa, cô bé siết chặt lấy Bà Lữ, miệng lẩm bẩm: "Anh Thạch Sơn! Cố lên!"
Lão Bàng thì hò reo khản cả cổ: "Tuyệt vời! Đè bẹp nó đi! Lão già này tin con!" Ông ta phấn khích đến mức quên cả sự nguy hiểm của yêu thú.
Yêu thú, trong cơn cuồng nộ và tuyệt vọng, bất ngờ phun ra một luồng khí độc đen nồng nặc, mang theo mùi tử khí và sự mục ruỗng. Luồng khí độc này không chỉ làm mờ tầm nhìn mà còn ăn mòn linh khí, khiến những con voi chín ngà khổng lồ cũng phải lùi lại trong chốc lát, tiếng gầm của chúng trở nên khó khăn hơn, như bị nghẹn. Những con voi rụt đầu lại, cố gắng tránh luồng khí độc chết chóc.
Thạch Sơn biết, đây là cơ hội cuối cùng của yêu thú. Hắn không thể để nó thoát thân hay gây hại thêm cho bầy voi. Hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ linh khí đã được Hào Quang Cửu Long củng cố vào Thạch Long Ấn. Sức mạnh của Địa Môn, sự tinh khiết của Sơn Linh, và cả linh khí của Thần Long vàng kim đều tập trung vào lòng bàn tay hắn, nơi Thạch Long Ấn đang phát sáng rực rỡ, phát ra một ánh sáng màu ngọc thạch chói lòa, những đường vân trên ấn như đang chuyển động, rồng lượn.
"Ngươi sẽ không thể thoát được đâu, yêu thú!" Thạch Sơn trầm giọng, giọng nói hắn vang vọng khắp thung lũng, mang theo sự uy nghiêm của Người Gánh Núi, như một lời phán quyết cuối cùng của đất trời. "Ngươi đã gây ra quá nhiều đau khổ cho vùng đất này. Bây giờ, ngươi sẽ bị trấn áp!"
Hắn vung tay lên, không phải là một đòn tấn công vật lý. Từ Thạch Long Ấn, một luồng linh khí hùng vĩ, mang theo hình ảnh của chín con rồng đất khổng lồ, được tạo thành từ linh khí thuần khiết của Địa Môn và một phần năng lượng từ Sơn Linh đã được giải thoát, lao thẳng về phía yêu thú. Những con rồng đất này không phải để hủy diệt, mà để trấn áp, để phong ấn vĩnh viễn kẻ tà ác. Chúng lao đi với tốc độ kinh hoàng, thân hình chúng uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, tạo ra những tiếng xé gió rít lên.
Hào Quang Cửu Long từ Thạch Sơn không ngừng tuôn trào, cung cấp năng lượng dồi dào cho những con rồng đất. Chúng lao tới, không chỉ bằng sức mạnh vật lý, mà còn bằng sức mạnh của ý chí và linh khí trấn áp. Chúng xuyên qua lớp khí độc đen của yêu thú, không hề bị ảnh hưởng, như những mũi tên ánh sáng xuyên qua màn đêm. Những con rồng đất bao vây lấy yêu thú, quấn chặt lấy thân thể khổng lồ của nó, những chiếc vảy linh khí của chúng phát sáng rực rỡ, không ngừng thu hẹp vòng vây.
Yêu thú gầm lên một tiếng thảm thiết, kinh hoàng, đôi mắt đỏ ngầu của nó lộ rõ sự sợ hãi tột cùng. Nó cố gắng chống cự điên cuồng. Nó phun ra nhiều khí độc hơn, vẫy vùng đôi cánh, và dùng móng vuốt cào xé dữ dội, nhưng những con rồng đất từ Thạch Long Ấn quá mạnh mẽ, quá kiên cố. Chúng giống như những sợi xích vô hình, được tạo ra từ chính sức mạnh của lòng đất, từ ý chí kiên định của Thạch Sơn. Yêu thú cảm thấy toàn thân mình bị đè nén bởi một lực lượng khổng lồ, như thể một ngọn núi đang sụp đổ lên nó. Sát khí và tà khí từ yêu thú bắt đầu bị những con rồng đất thanh tẩy và hóa giải, không thể duy trì được sự hung hãn vốn có.
Con voi đầu đàn và bầy voi chín ngà cũng không bỏ lỡ cơ hội. Dù vẫn còn chút ảnh hưởng từ khí độc, chúng đồng loạt gầm lên, xông tới, dùng những chiếc ngà thép và thân hình khổng lồ để cố định yêu thú, không cho nó cơ hội thoát khỏi sự trấn áp của Thạch Sơn. Tiếng va chạm "rầm rầm" vang vọng, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ và đầy kịch tính, khi những sức mạnh của Tây Ải hợp sức lại.
Cuối cùng, với một tiếng "rắc" lớn, như tiếng đá vỡ, yêu thú thượng cổ bị những con rồng đất của Thạch Long Ấn hoàn toàn trấn áp. Thân thể khổng lồ của nó từ từ co lại, tà khí của nó bị gột rửa hoàn toàn, biến nó trở lại thành một khối đá cổ xưa, vô tri, nằm yên dưới chân núi tuyết. Toàn bộ sức mạnh tà ác của nó đã bị phong ấn vĩnh viễn vào lòng đất bởi sức mạnh của Thạch Sơn và Thạch Long Ấn.
Thạch Sơn thở dốc, toàn thân hắn mềm nhũn, kiệt sức sau trận chiến cuối cùng, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực sáng. Hắn đã làm được. Hắn đã đối mặt và trấn áp một yêu thú thượng cổ, một mối đe dọa dai dẳng của Tây Ải. Linh khí của hắn, dù vẫn còn chút yếu ớt, nhưng đã đạt đến một cảnh giới mới, một sự viên mãn. Thần Long vàng kim trên vai hắn khẽ gáy một tiếng, như một lời chúc mừng cho sự thành công tột bậc của chủ nhân, vảy của nó lấp lánh dưới ánh sáng.
Bầy voi chín ngà đồng loạt cúi đầu trước Thạch Sơn, tiếng gầm của chúng giờ đây là sự tôn kính. Chúng biết, Người Gánh Núi đã thực sự trưởng thành.