Chương 77 – Thần Khí Bất Động – Voi Chín Ngà Đẩy Lùi

    Con Yêu Thú thượng cổ khổng lồ, với đôi mắt đỏ ngầu và những chiếc móng vuốt sắc bén, lao thẳng xuống Thạch Sơn như một mũi tên. Tiếng gầm rống của nó xé tan không khí, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Cú vồ chí mạng của nó chỉ còn cách Thạch Sơn vài tấc, và lá chắn vàng kim từ Thần Long trên vai hắn chỉ có thể làm chậm lại trong gang tấc.

    "Grừ!!!" Yêu thú gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu găm chặt vào Thạch Sơn. Nó cảm nhận được sự bùng nổ linh khí của Hào Quang Cửu Long từ Thạch Sơn, một nguồn năng lượng thuần khiết mà nó thèm khát và căm ghét tột độ. Nó vung một chiếc móng vuốt khác, sắc bén như lưỡi hái tử thần, cố gắng xé nát lá chắn mỏng manh của Thần Long. Tiếng va chạm nhỏ như tiếng kim loại cào vào đá vang lên, nhưng lá chắn vẫn kiên cố đến khó tin.

    Thạch Sơn biết, hắn không thể để nó tiếp cận. Dù đã đạt đến Hào Quang Đại Cảnh và sở hữu Hào Quang Cửu Long, nhưng vết thương từ cú đánh của voi chín ngà vẫn chưa lành hẳn hoàn toàn, và hắn vẫn còn kiệt sức sau trận chiến liên tiếp với kẻ phản bội. Hắn dồn toàn bộ linh khí Địa Môn còn lại vào Thạch Long Ấn.

    "Thạch Quyết Thuẫn!" Thạch Sơn hét lên. Nhưng lần này, Thạch Quyết Thuẫn không chỉ là lớp giáp đá đơn thuần. Hắn vận dụng Ý Chí Địa Môn đến mức cao nhất, không phải để tạo ra lá chắn vật lý đơn thuần, mà là để biến cơ thể mình thành một thần khí bất động. Hắn cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với lòng đất, với những ngọn núi vĩnh cửu, với bản nguyên kiên cố của vũ trụ.

    Thạch Sơn giậm mạnh chân xuống đất. Một luồng linh khí Địa Môn thuần khiết và hùng vĩ từ sâu thẳm lòng đất bùng lên, bao bọc lấy hắn. Hắn không còn chỉ là một con người, mà như một phần của chính ngọn núi, bất động và kiên cố. Khi móng vuốt của yêu thú va vào Thạch Sơn, không có tiếng va chạm mạnh, không có tiếng xương cốt gãy vỡ, mà chỉ có một tiếng "cạch" rất nhỏ, như thể nó vừa va vào một tảng đá núi nghìn năm không thể lay chuyển. Bản thân yêu thú cũng cảm thấy một lực phản chấn khủng khiếp, như bị một ngọn núi đâm vào, khiến nó phải rụt móng vuốt lại, ánh mắt đỏ ngầu của nó lộ rõ vẻ kinh ngạc và tức giận.

    Yêu thú rít lên giận dữ. Nó không ngờ một kẻ phàm trần lại có thể chịu đựng được cú vồ của nó, và còn phản chấn nó. Nó xòe đôi cánh khổng lồ, tạo ra một cơn lốc tuyết dữ dội, thổi bay mọi thứ xung quanh. Từng hạt tuyết bị tà khí biến thành những lưỡi dao sắc bén, rít lên khi lao về phía Thạch Sơn, cố gắng xuyên thủng lớp phòng ngự vô hình của hắn. Tuy nhiên, Thạch Sơn vẫn đứng vững như một ngọn núi, những lưỡi dao tuyết sắc bén đó chỉ xẹt qua lớp hào quang của hắn, không gây ra bất kỳ tác động nào.

    Trong khi Thạch Sơn đang cố gắng duy trì trạng thái thần khí bất động để đỡ đòn của yêu thú, bỗng nhiên, một tiếng gầm rống mạnh mẽ và vang vọng vang lên từ phía sau Thạch Sơn, xé tan tiếng gió tuyết. Bầy voi chín ngà, dẫn đầu bởi con voi đầu đàn với ánh mắt kiên định, bất ngờ lao tới từ sâu trong rừng. Chúng không còn giữ thái độ thăm dò hay thờ ơ, mà đã hoàn toàn đứng về phía Thạch Sơn, như những đồng minh trung thành.

    "Rầm! Rầm! Rầm!"

    Hàng chục con voi khổng lồ, thân hình to lớn như những ngọn đồi di động, lao tới với tốc độ kinh hoàng, tạo ra những rung chấn dữ dội, khiến mặt đất rung chuyển. Những chiếc ngà lấp lánh như ngọc, sắc bén như thép, đồng loạt chĩa thẳng về phía yêu thú đang lơ lửng giữa không trung.

    "Oanh!"

    Con voi đầu đàn, với thân hình đồ sộ, dồn toàn bộ sức mạnh vào một cú húc trời giáng. Chiếc ngà của nó va chạm trực diện vào yêu thú. Tiếng va chạm kinh hoàng như sấm sét nổ tung, vang vọng khắp thung lũng, khiến cây cối rung chuyển và tuyết rơi ào ào. Yêu thú rít lên một tiếng đau đớn thảm thiết, thân thể to lớn của nó bị đẩy lùi một cách mạnh mẽ, mất thăng bằng, và lao thẳng vào vách núi tuyết gần đó, tạo ra một tiếng "rầm" long trời lở đất.

    Những con voi khác cũng không ngừng tấn công, chúng dùng thân hình khổng lồ và ngà thép để đâm, để húc, không ngừng áp chế yêu thú, không cho nó cơ hội phản công hay thoát thân. Con yêu thú gầm rống giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu quắc lên, cố gắng vẫy vùng, phun ra tà khí, nhưng những đòn tấn công liên tục của bầy voi chín ngà đã khiến nó phải rơi vào thế bị động hoàn toàn. Đây không chỉ là một cuộc chiến của linh thú, mà là một sự hợp tác mạnh mẽ để bảo vệ Người Gánh Núi.

    Lão Bàng vỗ tay bôm bốp. "Hay lắm! Mấy con voi! Đè bẹp nó luôn đi!" Ông ta hò reo, quên cả nỗi sợ hãi ban đầu.

    Bà Lữ cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt bà ướt đẫm. "Tạ ơn trời đất... May mà bầy voi đã tới."

    Tiêu Lan reo lên: "Voi ơi! Đánh thắng yêu thú đi!"

    Thạch Sơn nhìn bầy voi, ánh mắt hắn đầy sự biết ơn. Hắn biết, đây là quả ngọt cho sự thanh tẩy mà hắn đã mang lại cho Tây Ải. Bầy voi không chỉ là những người gác cổng, mà còn là những đồng minh trung thành, được dẫn dắt bởi sự công chính của Địa Môn. Hắn siết chặt Thạch Long Ấn, biết rằng thời cơ để kết thúc trận chiến này đã đến.