Sự bình yên trở lại Tây Ải một cách trọn vẹn. Không khí trong lành, ấm áp, và những bông hoa tuyết độc đáo nở rộ khắp nơi. Thạch Sơn, dù kiệt sức, vẫn cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô bờ khi nhìn thấy những nụ cười trên khuôn mặt của Bà Lữ, Lão Bàng, và Tiêu Lan. Thần Long vàng kim nhỏ bé đậu trên vai hắn, khẽ dụi đầu vào cổ hắn, như một người bạn tri kỷ đang chia sẻ niềm vui chiến thắng.
Bầy voi chín ngà, sau khi yêu thú bị trấn áp, đã lùi sâu vào rừng, trở về với vai trò bảo vệ một Tây Ải đã hồi sinh. Sự tồn tại của chúng giờ đây là biểu tượng của sự cân bằng đã được thiết lập lại.
"Con làm được rồi, Thạch Sơn! Con đã cứu tất cả chúng ta, và cả vùng đất này nữa!" Bà Lữ nói, giọng bà nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. Niềm hạnh phúc và tự hào hiện rõ trên khuôn mặt bà. Bà đưa tay lên vuốt mái tóc dính tuyết của Thạch Sơn, đầy trìu mến.
"Thằng nhóc này đúng là người của trời phái xuống! Làm lão già này tự hào quá!" Lão Bàng cười khà khà, vỗ mạnh vào vai Thạch Sơn, dù tay ông ta vẫn còn run run vì vừa trải qua bao hiểm nguy. "Cứ tưởng đời này không thấy được cảnh Tây Ải thanh bình thế này chứ!"
Tiêu Lan, với khuôn mặt rạng rỡ, ôm chặt lấy Thạch Sơn. "Anh Thạch Sơn là người hùng của em! Anh mạnh nhất!" cô bé reo lên, quên hết những sợ hãi vừa qua.
Thạch Sơn mỉm cười. Hắn nhìn bầu trời Tây Ải, nơi những đốm sáng của linh hồn vừa thanh tẩy đang bay lên. Hắn biết, công việc của hắn ở đây đã hoàn tất. Hắn đã giải thoát Sơn Linh, trấn áp kẻ phản bội, và tiêu diệt yêu thú. Sứ mệnh của hắn ở Tây Ải đã hoàn thành trọn vẹn.
Đột nhiên, toàn bộ khu rừng tuyết bắt đầu rung chuyển nhẹ nhàng, nhưng không phải do rung chấn của một trận chiến mới. Mà là một sự thức tỉnh, một nhịp đập từ sâu trong lòng đất.
Từ sâu trong lòng đất, một luồng linh khí nguyên thủy, hùng vĩ và tràn đầy sự sống, bùng lên mạnh mẽ. Luồng linh khí này không còn đơn thuần như trước đây, mà nó mang theo một sự tươi mới, một sự hồi sinh, như một dòng mạch sống đang cuộn trào. Sơn Linh, sau khi được Thạch Sơn giải thoát và được Thạch Long Ấn thanh tẩy tà khí, đã bắt đầu thức tỉnh hoàn toàn, trỗi dậy từ giấc ngủ dài.
Không gian xung quanh Thạch Sơn bỗng chốc trở nên rực rỡ một cách diệu kỳ. Những cây cổ thụ băng giá bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những nụ non xanh biếc hé mở trên cành khô. Những bông tuyết tan chảy thành dòng suối nhỏ trong vắt, chảy róc rách giữa những tảng đá. Và những bông hoa tuyết độc đáo của Tây Ải bắt đầu hé nở, tỏa hương thơm ngát, chấm phá những mảng màu rực rỡ lên nền tuyết trắng. Khí hậu khắc nghiệt của Tây Ải dần được xoa dịu, và sự sống đang trỗi dậy mạnh mẽ, một cảnh tượng chưa từng thấy.
Một hào quang xanh biếc, thanh khiết từ dưới lòng đất bùng lên, bao trùm lấy Thạch Sơn và Thần Long vàng kim đang đậu trên vai hắn. Hào quang này chính là linh khí của Sơn Linh, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc và sự công nhận tuyệt đối đối với Thạch Sơn, như một lời cảm tạ từ chính vùng đất.
Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn đột nhiên gáy lên một tiếng chói tai, không phải tiếng gáy thông thường, mà là một âm thanh vang vọng, hùng tráng như tiếng sấm nổ giữa trời quang, mang theo sự uy nghi của loài rồng. Toàn thân nó bỗng chốc bùng lên ánh sáng vàng kim rực rỡ, chói lóa đến mức không ai có thể nhìn thẳng vào, như một mặt trời nhỏ đang tỏa sáng.
Dưới ánh sáng đó, cơ thể Thần Long bắt đầu biến đổi một cách kỳ diệu và ngoạn mục. Những chiếc lông vũ vàng óng trở nên dài hơn, uyển chuyển hơn, mỗi chiếc vảy nhỏ trên thân nó lấp lánh như vàng ròng và ngọc quý. Chiếc mào đỏ rực trở nên rạng rỡ như ngọn lửa thiêng vĩnh cửu. Chín chiếc cựa sắc nhọn bỗng chốc kéo dài ra, lấp lánh như những thanh bảo kiếm được rèn từ ngọc. Nhưng điều kinh ngạc nhất là hình dáng của nó. Chiếc mỏ của nó thu lại, thay vào đó là cái đầu của một linh thú với đôi sừng mạnh mẽ, uy nghi. Thân hình nó dài ra, uyển chuyển, bao phủ bởi những lớp vảy vàng kim lấp lánh, một cái đuôi dài thướt tha uyển chuyển. Đôi cánh của nó rộng lớn hơn, mỗi chiếc lông vũ đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như những đám mây vàng.
Trước mắt Thạch Sơn và mọi người, gà chín cựa không còn là một con gà nữa. Nó đã hóa rồng – một con Thần Long nhỏ bé nhưng uy nghi, mang vẻ đẹp rực rỡ, bay lượn trong không trung, thân hình nó dài ra đến vài chục mét, nhưng vẫn giữ được sự tinh túy và linh hoạt. Đây là sự thăng hoa của linh thú, một biểu tượng cho sự trưởng thành và sức mạnh của Thạch Sơn, một sự báo hiệu cho những điều vĩ đại hơn sắp đến.
Con Thần Long vàng kim bay lượn trên đầu Thạch Sơn, gầm lên một tiếng vang vọng, âm thanh đó là sự vui mừng và tự hào. Rồi nó từ từ hạ thấp, nhẹ nhàng đáp xuống vai hắn, không còn nặng nề mà trở nên nhẹ nhàng và uyển chuyển hơn bao giờ hết, như một dải lụa vàng kim. Đôi mắt nó nhìn Thạch Sơn với sự thông tuệ và lòng trung thành tuyệt đối, một sự kết nối tâm linh sâu sắc.
Thạch Sơn cảm nhận được sự kết nối sâu sắc hơn nữa với gà chín cựa, nay đã là Thần Long. Hắn biết, cuộc khổ tu ở Tây Ải đã hoàn tất. Hắn đã đạt được những gì mình cần, và linh thú của hắn cũng đã lột xác, sẵn sàng cùng hắn trên con đường phía trước.