Sự bình yên đã trở lại Tây Ải. Không khí trong lành, ấm áp, và những bông hoa tuyết độc đáo nở rộ khắp nơi. Thạch Sơn, dù kiệt sức, vẫn cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô bờ khi nhìn thấy những nụ cười trên khuôn mặt của Bà Lữ, Lão Bàng, và Tiêu Lan. Thần Long vàng kim nhỏ bé đậu trên vai hắn, khẽ dụi đầu, như một người bạn tri kỷ đang chia sẻ niềm vui.
Bầy voi chín ngà, sau khi kẻ phản bội bị thanh tẩy, đã lùi sâu vào rừng, trở về với vai trò bảo vệ một Tây Ải đã hồi sinh. Sự tồn tại của chúng giờ đây là biểu tượng của sự cân bằng đã được thiết lập lại.
"Con làm được rồi, Thạch Sơn! Con đã cứu tất cả chúng ta, và cả vùng đất này nữa!" Bà Lữ nói, giọng bà nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. Niềm hạnh phúc và tự hào hiện rõ trên khuôn mặt bà.
"Thằng nhóc này đúng là người của trời phái xuống! Làm lão già này tự hào quá!" Lão Bàng cười khà khà, vỗ mạnh vào vai Thạch Sơn. "Cứ tưởng đời này không thấy được cảnh Tây Ải thanh bình thế này chứ!"
Tiêu Lan, với khuôn mặt rạng rỡ, ôm chặt lấy Thạch Sơn. "Anh Thạch Sơn là người hùng của em!" cô bé reo lên.
Thạch Sơn mỉm cười. Hắn nhìn bầu trời Tây Ải, nơi những đốm sáng của linh hồn vừa thanh tẩy đang bay lên. Hắn biết, công việc của hắn ở đây đã hoàn tất. Hắn đã giải thoát Sơn Linh, trấn áp kẻ phản bội, và tiêu diệt những tà vật. Sứ mệnh của hắn ở Tây Ải đã hoàn thành.
Đột nhiên, toàn thân Thạch Sơn chấn động dữ dội. Không phải là sự tấn công, mà là một sự bùng nổ của linh khí từ sâu bên trong. Hào quang đại cảnh quanh hắn bỗng chốc bùng lên rực rỡ hơn gấp bội, không còn chỉ là ánh sáng thuần túy, mà hình thành những tia sáng vàng kim và ngọc thạch, xoáy vào nhau, tạo thành hình ảnh của chín con rồng nhỏ đang uốn lượn xung quanh hắn. Đây chính là Hào Quang Cửu Long – dấu hiệu của một cấp độ tu luyện mới, một sự liên kết sâu sắc hơn với linh mạch địa cầu và những sức mạnh tiềm ẩn. Thần Long vàng kim trên vai hắn cũng tỏa sáng rực rỡ, như một phần không thể tách rời của hào quang đó, vảy của nó lấp lánh như vàng ròng.
"Đây là... hào quang... cửu long!" Bà Lữ kinh ngạc thốt lên, đôi mắt bà mở to. "Con đã đạt đến cảnh giới này sao, Thạch Sơn?!" Bà không thể tin vào mắt mình.
Đúng vào khoảnh khắc hào quang cửu long bùng nổ, một tiếng gầm rống chói tai, cực kỳ hung hãn và tà ác, xé tan sự bình yên của khu rừng. Âm thanh đó không đến từ lòng đất hay linh hồn bị phong ấn, mà đến từ không trung, từ một nơi nào đó trên đỉnh núi tuyết cao nhất gần kề. Một luồng sát khí cuồng bạo, lạnh lẽo đến tận xương tủy, ập xuống, mang theo mùi máu tanh nồng nặc và sự thù hận sâu sắc, như thể một ác mộng đang trỗi dậy.
Từ trên đỉnh núi, một hình dáng khổng lồ, bao phủ bởi lông đen và những chiếc sừng sắc nhọn, lao thẳng xuống như một mũi tên đen. Nó có đôi cánh khổng lồ, sải rộng đến hàng chục mét, mắt đỏ ngầu như lửa than, và những chiếc móng vuốt sắc bén hơn cả thép, tỏa ra tà khí đen đặc. Đây là một con Yêu Thú thượng cổ, một sinh vật tà ác sống ẩn mình trong những đỉnh núi cao nhất của Tây Ải, bị thu hút bởi sự bùng nổ của linh khí từ Hào Quang Cửu Long của Thạch Sơn. Nó lao xuống, há to miệng, để lộ những chiếc răng nanh ghê rợn, sẵn sàng vồ mồi, xem Thạch Sơn như con mồi béo bở sau trận chiến vừa rồi, một con mồi yếu ớt và dễ dàng nuốt chửng.
"Yêu thú!" Bà Lữ hét lên cảnh báo, giọng bà đầy vẻ tuyệt vọng. "Nó là một con yêu thú thượng cổ! Rất mạnh! Nó là kẻ thù của Sơn Linh từ ngàn xưa!"
"Cha mẹ ơi! Cứ tưởng xong rồi chứ! Lại còn con quái vật bay lượn trên trời nữa!" Lão Bàng ôm đầu, mặt mày tái xanh, run rẩy lùi lại, đôi chân ông ta như nhũn ra. Tiêu Lan nép sát vào Bà Lữ, đôi mắt cô bé mở to vì sợ hãi, chưa bao giờ thấy một sinh vật đáng sợ đến vậy.
Hào quang cửu long của Thạch Sơn lập tức bùng lên mạnh mẽ hơn, những con rồng linh khí uốn lượn xung quanh hắn như đang gầm gừ, sẵn sàng đối phó với mối đe dọa mới. Thần Long vàng kim trên vai hắn gáy một tiếng chói tai, và ánh sáng vàng kim từ nó hóa thành một lá chắn mỏng nhưng vững chãi, bảo vệ Thạch Sơn. Lá chắn này chỉ đủ làm chậm lại cú vồ chí mạng của yêu thú trong gang tấc. Yêu thú lao xuống với tốc độ kinh hoàng, những chiếc móng vuốt thép của nó đã vươn ra, chỉ còn cách Thạch Sơn một vài tấc. Cuộc chiến mới, khốc liệt hơn, lại bắt đầu, và lần này, Thạch Sơn phải đối mặt với một kẻ thù đến từ bầu trời.