Chương 73 – Phá Trận Thần Tốc – Ý Chí Địa Môn Bùng Nổ

    Cơn đau buốt xương và nỗi tức giận dâng trào không ngừng trong lòng Thạch Sơn. Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể hắn run lên bần bật. Hắn nhìn kẻ phản bội đang cười đắc thắng, nhìn bầy voi chín ngà đang vật lộn trong ảo ảnh, đôi mắt chúng dần mất đi sự tinh anh, thay vào đó là sự hoảng loạn và trống rỗng.

    "Ngươi còn sức mà nói sao, Người Gánh Núi bé nhỏ? Linh khí của ngươi đã cạn, cơ thể ngươi tan nát," kẻ phản bội chế nhạo, giọng hắn ta đầy vẻ khinh miệt. Hắn ta vung tay, và những linh hồn oán niệm trong Huyễn Ảnh Phong Linh Trận càng lúc càng trở nên điên cuồng, xoáy sâu vào tâm trí bầy voi.

    "Thạch Sơn! Đừng cố sức nữa! Con bị thương nặng lắm rồi!" Bà Lữ ôm chặt lấy Thạch Sơn, cố gắng ngăn cản hắn. Nước mắt bà lăn dài trên má. "Chúng ta... chúng ta sẽ nghĩ cách khác!"

    "Đúng đó! Để lão già này nghĩ cách khác! Lão già này thà chết còn hơn nhìn thằng nhóc này chết vì cái thằng cha xấu xa kia!" Lão Bàng gầm gừ, đôi mắt ông ta đỏ hoe. Ông ta biết mình yếu ớt, nhưng ông không muốn Thạch Sơn hy sinh vô ích. Tiêu Lan khóc nức nở, ôm chặt lấy chân Thạch Sơn.

    Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ rít lên một tiếng phẫn nộ, lông vũ của nó dựng ngược. Nó bỗng nhiên bay vút lên cao, bay lượn trên đầu bầy voi chín ngà. Nó tỏa ra một luồng linh khí vàng óng rực rỡ, cố gắng xua đi những ảo ảnh và tà khí đang bao phủ những con voi. Từng tia sáng vàng kim của nó như những mũi tên xuyên qua màn sương đen của ảo ảnh, nhưng trận pháp quá mạnh, những linh hồn oán niệm như một lớp màn dày đặc, chặn đứng mọi cố gắng của nó.

    Thạch Sơn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ ý chí và tinh thần vào Thạch Long Ấn. Hắn nhắm mắt lại. Hắn không thể dựa vào linh khí của riêng mình nữa. Hắn phải làm điều gì đó khác biệt. Hắn nhớ lại những lời Sơn Linh đã truyền tải trong Long Môn, về sự cân bằng và cội nguồn của sức mạnh Địa Môn, về cách Đạo vận hành, về sự kiên cố của lòng đất. Hắn đã lĩnh hội được Ý Chí Địa Môn ở cấp độ cao nhất, khả năng kết nối sâu sắc với chính bản nguyên của Trái Đất.

    "Kẻ phản bội kia, ngươi đã quên mất ta là ai rồi sao?" Thạch Sơn trầm giọng, giọng nói hắn tuy khàn đặc vì đau đớn nhưng lại mang theo một sự kiên định đến rợn người, như tiếng vọng của chính ngọn núi. "Ta là Người Gánh Núi! Sức mạnh của ta đến từ đất trời, từ chính lòng đất! Ngươi có thể khống chế linh hồn, nhưng ngươi không thể khống chế được Địa Môn!"

    Thạch Sơn không đứng dậy. Hắn nằm trên mặt đất, nhưng hai tay hắn siết chặt vào lớp tuyết lạnh giá. Hắn không vận dụng bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, không triệu hồi Thạch Quyết Thuẫn hay Phong Hoán Lôi. Hắn dồn toàn bộ tinh thần và linh khí vào Công Pháp Địa Môn, không phải để tạo ra sức mạnh tấn công, mà để kết nốithức tỉnh chính lòng đất. Hắn để linh khí trong mình trở thành một kênh dẫn, một cây cầu nối đến mạch Địa Môn hùng vĩ bên dưới.

    Cơ thể hắn, dù trọng thương, bỗng trở thành một "trung tâm" của linh khí. Từ sâu thẳm lòng đất Tây Ải, những luồng linh khí thuần khiết, hùng vĩ mà hắn đã kết nối khi khai mở Long Môn và giao tiếp với Sơn Linh, bỗng tuôn trào, ồ ạt chảy vào cơ thể Thạch Sơn. Đây không phải là linh khí của riêng hắn, mà là linh khí của cả một vùng đất, một sức mạnh nguyên thủy và bất diệt. Linh khí này chảy qua kinh mạch hắn, không ngừng thanh tẩy và chữa lành những vết thương, đồng thời khuếch đại sức mạnh của hắn lên một cảnh giới chưa từng có. Từng thớ thịt, từng tế bào của Thạch Sơn như được tái sinh, được tiếp thêm năng lượng vô tận.

    Thạch Sơn giơ tay lên, không phải là một chiêu thức tấn công, mà là một hành động đơn thuần của ý chí. Một luồng sóng địa chấn vô hình, nhưng mạnh mẽ đến kinh hoàng, lấy Thạch Sơn làm trung tâm, lan tỏa ra khắp khu rừng. Luồng sóng địa chấn này không phá hủy mọi thứ, mà nó giống như một tiếng gầm của chính trái đất, một sự "trấn áp" tuyệt đối đối với những linh khí hỗn loạn và tà ác. Nó giống như một làn sóng âm thanh khổng lồ, quét sạch mọi sự nhiễu loạn.

    Huyễn Ảnh Phong Linh Trận của kẻ phản bội, vốn được tạo ra từ linh hồn oán niệm và tà khí, bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, như một tòa nhà đang sụp đổ. Những linh hồn oán niệm đang khống chế bầy voi chín ngà không còn duy trì được hình dáng, chúng bắt đầu run rẩy, gào thét một tiếng cuối cùng rồi tan biến dần vào hư không, không còn là những bóng ma ghê rợn mà trở thành những đốm sáng nhỏ bé, thanh thản bay lên trời, hòa vào ánh sáng của Sơn Linh đang hồi sinh. Trận pháp của kẻ phản bội, vốn dựa vào sự thao túng linh hồn, hoàn toàn bị phá vỡ.

    Bầy voi chín ngà thoát khỏi sự khống chế của ảo ảnh, đôi mắt chúng dần trở lại vẻ trong sáng và uy nghiêm. Con voi đầu đàn nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy biết ơn và kính phục. Nó gầm lên một tiếng mạnh mẽ, không còn là tiếng gầm giận dữ mà là một tiếng gầm chiến đấu, sẵn sàng đứng về phía Thạch Sơn.

    Kẻ phản bội trừng mắt nhìn Thạch Sơn, khuôn mặt hắn ta biến dạng vì kinh ngạc và giận dữ tột độ. "Không thể nào! Ngươi... ngươi làm sao có thể phá vỡ Huyễn Ảnh Phong Linh Trận của ta? Ngươi đã bị trọng thương cơ mà!" Hắn ta không thể tin vào mắt mình, rằng một người phàm lại có thể kết nối với sức mạnh của Địa Môn đến mức độ này.

    Thạch Sơn từ từ đứng dậy, vết thương trên ngực hắn đã lành lại hoàn toàn nhờ linh khí Địa Môn. Hắn nhìn kẻ phản bội với ánh mắt lạnh lùng, đầy sự phán xét: "Ta đã nói rồi. Ngươi có thể khống chế linh hồn, nhưng ngươi không thể khống chế được Địa Môn."

    Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu, và giờ đây, cán cân quyền lực đã thay đổi.