Thạch Sơn gục xuống đất, cơn đau thấu xương từ cú đánh của voi chín ngà giáng xuống lồng ngực khiến hắn không thể thở nổi. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn găm chặt vào kẻ phản bội vừa xuất hiện, hắn đang đứng đó trong tấm áo choàng đen, với khuôn mặt ẩn sau lớp màn tà khí mờ ảo, nở nụ cười độc địa. Hơi thở của hắn ta lạnh lẽo hơn cả gió tuyết Tây Ải.
"Ngươi... cuối cùng cũng đã lộ diện," Thạch Sơn thều thào, mỗi chữ thốt ra đều là một nỗi đau nhức nhối. Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể dường như không nghe lời.
Lão Bàng run rẩy, đôi mắt già nua của ông ta đầy vẻ hoảng sợ và căm phẫn. Ông ta cố gắng siết chặt cây gậy mục nát trong tay. "Cái thằng cha quỷ quái này! Lão già này thà chết chứ không để nó đụng tới thằng nhóc Thạch Sơn!" giọng ông lạc đi.
Bà Lữ vội vã chạy đến bên Thạch Sơn, quỳ xuống đỡ hắn, đôi tay bà run lên. "Thạch Sơn, con không sao chứ? Linh khí của con..." bà nhìn thấy những vết nứt nhỏ li ti trên hào quang cửu long của Thạch Sơn, dù chúng đang dần được chữa lành bởi linh khí Địa Môn.
Tiêu Lan sợ hãi nép sau lưng Bà Lữ, đôi mắt to tròn của cô bé giờ đây đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào kẻ phản bội. Cô bé chưa bao giờ thấy một luồng tà khí kinh khủng đến vậy.
Kẻ phản bội cười khẩy, giọng hắn ta vang vọng như tiếng kim loại lạnh lẽo va chạm vào nhau: "Ngươi cứ tưởng mình đã hiểu rõ mọi thứ sao, Người Gánh Núi bé nhỏ? Ngươi chỉ là một con rối trong vở kịch của ta thôi. Ngươi đã giúp ta phá vỡ phong ấn, giải thoát Sơn Linh, nhưng đó cũng là lúc ngươi bước vào cái bẫy cuối cùng." Hắn ta nhếch mép, để lộ một nụ cười rợn người.
Hắn ta vung tay. Ngay lập tức, từ sâu trong khu rừng, một luồng tà khí đen kịt bùng lên dữ dội, không phải tà khí đơn thuần, mà là vô số những linh hồn oán niệm bị biến dạng, méo mó, với những khuôn mặt đau đớn, giận dữ. Chúng gào thét, lao tới như một cơn sóng thần đen kịt, không phải tấn công vật lý, mà là để khống chế bầy voi chín ngà.
"Đây là... Huyễn Ảnh Phong Linh Trận!" Bà Lữ kinh hãi thốt lên, ôm chặt Tiêu Lan vào lòng. "Hắn ta đang dùng những linh hồn bị giam cầm để tạo ra ảo ảnh và khống chế các linh thú!"
Quả thật, khi những linh hồn oán niệm kia va chạm vào bầy voi chín ngà, chúng không gây ra vết thương vật lý, nhưng lại cố gắng xuyên qua lớp da dày, xâm nhập vào tâm trí của những con voi. Đôi mắt của những con voi khổng lồ bỗng trở nên đờ đẫn, chúng bắt đầu gầm gừ một cách hỗn loạn, quay cuồng trong vô thức, như thể đang bị tấn công từ bên trong. Một số con voi bất ngờ giật mình, hoảng loạn giậm chân, thậm chí suýt nữa dẫm phải những con voi khác trong bầy. Con voi đầu đàn cũng phải gồng mình chống chịu, ánh mắt nó lộ rõ sự đau đớn và bối rối, những tiếng gầm của nó giờ đây đầy vẻ tuyệt vọng.
"Ngươi đã tự tay mở ra cánh cửa cho sự diệt vong của chính mình, Người Gánh Núi," kẻ phản bội cười phá lên man rợ, tiếng cười của hắn ta vang vọng như tiếng quỷ khóc. "Ta đã chuẩn bị Huyễn Ảnh Phong Linh Trận này từ rất lâu, phong ấn hàng ngàn linh hồn vô tội ở đây, chờ đợi ngày ngươi đến. Ngươi tưởng mình đã giải thoát Sơn Linh, nhưng chỉ là làm cho linh hồn của nó trở nên yếu ớt hơn để ta dễ dàng thao túng thôi!" Hắn ta vung tay, và những linh hồn oán niệm kia càng lúc càng trở nên dày đặc, tạo ra những ảo ảnh kinh hoàng, những hình ảnh về những gì bầy voi sợ hãi nhất, hiện lên trong tâm trí chúng. Một con voi bỗng co rúm lại, như thấy một con thú săn mồi khổng lồ, dù không có gì trước mặt.
Thạch Sơn chợt nhận ra mình đã bị lừa. Tất cả những gì hắn đã trải qua ở Tây Ải, từ những ám phách, những thủy quỷ biến dị, cho đến cả việc phá vỡ Long Môn và giải thoát Sơn Linh, đều nằm trong kế hoạch của kẻ phản bội. Hắn đã vô tình trở thành công cụ, giúp kẻ thù đạt được mục đích của mình. Nỗi ân hận và tức giận bùng lên trong lòng Thạch Sơn, khiến vết thương của hắn dường như càng nhức nhối hơn. Hắn cảm thấy một cơn buồn nôn dâng trào trong cổ họng.
Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ rít lên một tiếng giận dữ, lông vũ của nó dựng ngược. Nó cảm nhận được sự tuyệt vọng và oán hận của những linh hồn đang bị thao túng, và sự phẫn nộ của chính những con voi khổng lồ.
Kẻ phản bội không ngừng tung ra những luồng tà khí, tăng cường sức mạnh cho Huyễn Ảnh Phong Linh Trận. Những linh hồn oán niệm bắt đầu tạo ra những ảo ảnh đáng sợ xung quanh bầy voi, những ảo ảnh về nỗi sợ hãi tột cùng của chính những con voi, khiến chúng không thể chiến đấu, thậm chí còn có dấu hiệu tự tấn công lẫn nhau, dùng ngà húc vào không khí, hoặc giật mình lùi lại và giẫm đạp lên nhau.
"Ta sẽ không để ngươi làm điều đó!" Thạch Sơn nghiến răng, cố gắng dồn linh khí vào Thạch Long Ấn. Hắn biết, hắn phải phá vỡ trận pháp này và cứu lấy bầy voi, nếu không muốn chúng bị biến thành những con rối vô tri dưới tay kẻ thù. Nhưng linh khí của hắn đang cạn kiệt, và vết thương khiến hắn đau đớn tột cùng. Hắn phải tìm cách phản công, một cách thật thông minh và quyết liệt. Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng của sự quyết tâm tột cùng.