Thạch Sơn ngã xuống, cảm thấy mình như một cái xác không hồn. "Mạnh... mạnh thật..." hắn lẩm bẩm. Trận chiến với bầy voi chín ngà, và đặc biệt là con voi đầu đàn, mới chỉ bắt đầu, và hắn đã phải trả một cái giá đắt. Áo giáp linh khí bị xé nát, và cơn đau từ cú đánh khủng khiếp lan khắp lồng ngực.
Bỗng nhiên, con voi đầu đàn, con voi to lớn nhất trong bầy, đôi mắt nó lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Nó không gầm rống nữa, mà từ từ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Thạch Sơn. Một luồng linh khí cổ xưa, trầm tĩnh và mạnh mẽ, từ từ phát ra từ nó, không mang theo sự hung hãn, mà mang theo một sự tò mò.
Thạch Sơn cảm nhận được luồng linh khí đó. Nó không phải là sự tấn công, mà là một sự giao tiếp. "Nó... nó đang thăm dò mình," Thạch Sơn thầm nghĩ. Cố gắng dồn chút linh khí còn sót lại vào Thạch Long Ấn, hắn cố gắng hiểu ý đồ của con voi.
Tiêu Lan chợt thốt lên: "Anh Thạch Sơn! Nhìn kìa! Móng vuốt của con voi... nó đang phát sáng!"
Thạch Sơn ngẩng đầu. Con voi đầu đàn, một chiếc ngà của nó bỗng nhiên lóe lên ánh sáng trắng bạc. Rồi, nó bất ngờ vung một chiếc móng chân khổng lồ, nhưng không phải để tấn công Thạch Sơn. Móng chân khổng lồ của nó, vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, nhẹ nhàng lướt qua nơi Thạch Sơn vừa bị đánh văng, đào sâu vào lớp tuyết.
Trong khoảnh khắc đó, Thạch Sơn chợt hiểu ra. Con voi không hề muốn giết hắn. Cú đánh vừa rồi chỉ là một sự thử thách, một lời cảnh báo, hoặc một cách để nó "thăm dò" sức mạnh và ý chí của hắn. Ngay cả việc chiếc móng chân phát sáng cũng không phải là dấu hiệu của đòn kết liễu, mà như một sự "chỉ dẫn" vô hình.
Và rồi, luồng linh khí từ con voi đầu đàn truyền vào Thạch Sơn trở nên rõ ràng hơn, như một lời thì thầm cổ xưa. "Ngươi... Người Gánh Núi... không phải kẻ thù..."
Thạch Sơn cảm nhận được một sự kết nối, một sự thấu hiểu từ con voi. Hắn nhớ lại những điều Sơn Linh đã truyền tải trong Long Môn, về sự cân bằng và định mệnh của hắn. Có lẽ, bầy voi chín ngà không phải là kẻ thù, mà là những người gác cổng, hay những linh thú có vai trò đặc biệt trong vùng đất này, và chúng đang kiểm tra hắn.
Bỗng nhiên, từ sâu trong khu rừng, một tiếng gầm rống khác vang lên, không phải tiếng của voi, mà là một âm thanh chói tai, mang theo sự tà ác và phẫn nộ. Bầy voi chín ngà, vừa nãy còn đang tập trung vào Thạch Sơn, lập tức trở nên cảnh giác. Con voi đầu đàn quay đầu, đôi mắt nó lóe lên sự giận dữ, hướng về phía âm thanh đó.
Một luồng tà khí đen kịt, lạnh lẽo hơn bất kỳ loại linh khí tà ác nào Thạch Sơn từng cảm nhận, bỗng chốc tràn ngập không gian. Từ trong màn sương đen đó, một hình dáng cao lớn, mờ ảo, từ từ hiện ra. Hắn ta mặc áo choàng đen, với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười độc ác – chính là chân dung kẻ phản bội mà Thạch Sơn đã nhìn thấy trong dòng chảy ám phách. Kẻ đó đã theo dõi hắn bấy lâu nay.
"Ngươi... cuối cùng cũng đã đến đây, Người Gánh Núi," giọng nói của kẻ phản bội vang vọng, lạnh lẽo như băng giá, mang theo sự chế nhạo. "Ngươi đã gây ra quá nhiều phiền phức cho ta. Nhưng bây giờ, cuộc chơi sẽ kết thúc."
Thạch Sơn cố gắng đứng dậy, dù cơ thể còn đau nhức. Hắn biết, kẻ thù thật sự đã xuất hiện. Bầy voi chín ngà lập tức di chuyển, không còn tấn công Thạch Sơn mà tạo thành một đội hình phòng thủ vững chắc giữa Thạch Sơn và kẻ phản bội. Con voi đầu đàn, với ánh mắt kiên định, đứng chắn trước Thạch Sơn, như một vị thần thú bảo vệ vùng đất.
Cuộc chiến thực sự, cuộc chiến vì sự thật và vận mệnh của Tây Vực, sắp bắt đầu. Thạch Sơn, bầy voi chín ngà, và kẻ phản bội – tất cả sẽ đối mặt trong trận chiến định mệnh này.