Thời gian trôi qua trong lòng Tản Viên Sơn với một nhịp điệu riêng, chậm rãi và vĩnh cửu như những tảng đá khổng lồ tự ngàn xưa, nơi sự tuần hoàn của vạn vật diễn ra trong thinh lặng tuyệt đối. Đối với Sơn Tinh, mỗi khoảnh khắc trôi đi không chỉ là sự tiếp nối đơn thuần của ngày tháng mà còn là một chuỗi những khám phá không ngừng nghỉ, một sự tăng trưởng vượt bậc về cả thể chất lẫn tâm linh, một hành trình tiến hóa diệu kỳ, tựa như một hạt giống đang nảy mầm và vươn mình trong lòng đất mẹ. Sau sự thức tỉnh kinh ngạc của huyết mạch Thần Nông Thổ Hoàng, dòng máu rồng đất thiêng liêng đã bùng cháy trong huyết quản non nớt của cậu, lan tỏa một nguồn năng lượng rực lửa. Sơn Tinh không còn chỉ là một đứa trẻ may mắn sống sót nhờ linh khí và bản năng sinh tồn đơn thuần. Cậu đã trở thành một phần cốt yếu, không thể tách rời của ngọn núi, một chủ thể đang học cách điều khiển những dòng năng lượng nguyên thủy, thiêng liêng chảy trong mình và xung quanh mình, như một nhạc trưởng tài ba đang hòa tấu bản giao hưởng vĩ đại của tự nhiên, từng nốt nhạc đều chính xác và đầy uy lực. Những vết thương vật lý từ cuộc chạm trán sinh tử nghiệt ngã với con mãng xà khổng lồ đã hoàn toàn biến mất, không để lại một dấu vết, một vết sẹo nào dù là nhỏ nhất, như thể cơ thể cậu đã được tái tạo hoàn toàn, từng tế bào đều được hồi sinh, trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết, một minh chứng sống động cho sức mạnh nội tại phi thường. Làn da cậu giờ đây không còn xanh xao yếu ớt như một đứa trẻ thiếu dinh dưỡng mà mang một sắc đồng thau khỏe mạnh, ẩn chứa sức sống dồi dào, những mạch máu xanh mờ ẩn hiện dưới lớp da như những dòng sông năng lượng đang cuồn cuộn không ngừng.
Cậu bé dành phần lớn thời gian trong hang để thực hành, để hòa mình vào dòng chảy của năng lượng núi, từng chút một, từng khoảnh khắc. Mỗi buổi sáng, khi luồng linh khí ban mai trong núi đạt đến đỉnh điểm tinh khiết, cảm giác như không khí đặc quánh lại, cậu ngồi xếp bằng giữa lòng hang, nơi linh khí Thổ Mộc đặc quánh nhất, tỏa ra một làn sương mờ ảo, mát lạnh đến thấu xương, có thể cảm nhận được bằng cả thị giác và xúc giác. Cậu hít thở sâu, từng hơi thở đều đặn và chậm rãi, như nhịp đập của chính ngọn núi, cảm nhận từng luồng khí mát lành thấm vào phổi, lấp đầy từng thùy phổi, lan tỏa khắp cơ thể, thanh tẩy từng tế bào, xua đi mọi mỏi mệt. Hạt Ngọc Núi trong miệng không ngừng tỏa ra năng lượng tinh túy, những luồng sáng vàng kim li ti như bụi phấn, hòa vào huyết mạch đang sôi sục, tạo thành một dòng chảy liên tục, mạnh mẽ, không ngừng cung cấp và luân chuyển sức mạnh, nuôi dưỡng bản thể cậu. Cậu bé tập trung ý nghĩ, thu hút mọi ý thức vào một điểm duy nhất, cảm nhận sự kết nối với vật chất vô tri, và dưới bàn tay cậu, những viên đá nhỏ bắt đầu rung lên khe khẽ, từng hạt bụi li ti trên bề mặt chúng cũng nhẹ nhàng bay lượn trong không khí tĩnh mịch, rồi từ từ nhấc bổng lên không trung, lơ lửng một cách nhẹ nhàng, như không trọng lượng, xoay tròn theo những ý niệm tinh tế nhất của cậu, tạo thành những hình thái kỳ ảo. Ban đầu chỉ là những viên sỏi nhỏ, lấm tấm bùn đất, đường kính chỉ vài phân, rồi dần dần là những tảng đá lớn hơn, bề mặt xù xì, nặng nề, cũng có thể được nâng lên chỉ bằng ý niệm, di chuyển theo những quỹ đạo phức tạp trong không khí ẩm của hang động, vẽ nên những đường cong vô hình, tinh tế, như những đường vẽ của một họa sĩ vô danh. Cậu bé không chỉ di chuyển chúng mà còn cảm nhận được từng thớ đá, từng tinh thể cấu thành, từng dòng năng lượng vi mô trong đó, từng phân tử đang liên kết, như thể chúng là một phần mở rộng của chính cơ thể mình, một phần của bản ngã cậu, có thể điều khiển từng chi tiết nhỏ nhất. Ánh sáng xanh lục và nâu đất từ Huyết ấn Thổ Mộc trên ngực cậu bé giờ đây đã trở nên rực rỡ và ổn định hơn bao giờ hết, tỏa ra một vầng hào quang nhẹ nhàng, trong suốt bao quanh cậu, phản chiếu lung linh trên vách đá ẩm ướt, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo, biến cậu thành tâm điểm của năng lượng.
Khả năng điều khiển thực vật của Sơn Tinh cũng phát triển vượt bậc, đạt đến trình độ diệu kỳ, gần như siêu phàm. Cậu có thể làm cho những mầm rêu khô cằn trên vách đá, tưởng chừng đã chết, đã hóa thành bụi, bỗng trở nên xanh tươi mơn mởn, từng lá rêu nhỏ xíu bừng nở như có phép màu, những sợi rễ cây chết, xơ xác, gãy vụn, vươn mình, đâm sâu hơn vào đá để tìm kiếm nguồn nước và khoáng chất, như đang sống lại, căng tràn nhựa sống. Cậu bé thử làm cho một bông hoa dại nhỏ mọc lên từ kẽ đá sâu thẳm, nơi ánh sáng hiếm khi lọt tới, nơi sự sống dường như bị lãng quên, và chỉ trong vài hơi thở, một nụ hoa bé xíu đã bật ra từ kẽ đá, cứng cáp nhưng đầy sinh lực, rồi từ từ hé nở, từng cánh hoa mỏng manh tách ra, lộ ra những cánh hoa màu tím biếc, mịn màng như lụa, tỏa hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết, lan tỏa trong không khí nặng nề của hang động, mang đến một làn sinh khí mới, một vẻ đẹp bất ngờ, một điểm sáng trong bóng tối. Cậu còn có thể làm cho những giọt nước tí tách từ trần hang, rơi xuống đều đặn, tụ lại thành một dòng chảy nhỏ, uốn lượn theo ý muốn trên nền đá, tạo thành những con suối tí hon, lấp lánh như những dải ngân hà thu nhỏ, chỉ tồn tại trong vài khắc trước khi thấm vào lòng đất, để lại những vệt ẩm ướt, như những dấu ấn tạm thời. Mỗi lần thực hành, cậu đều cảm thấy một niềm vui sướng tột độ, một sự thán phục không ngừng trước quyền năng của mình, một sự kết nối sâu sắc với tự nhiên, như thể cậu đang nói chuyện với ngọn núi bằng tâm linh, bằng những lời thì thầm của linh hồn, và ngọn núi đang lắng nghe, đáp lại những lời thì thầm của cậu bằng những rung động tinh tế, những luồng năng lượng tràn đầy.
Dần dần, Sơn Tinh không còn chỉ giới hạn mình trong hang động quen thuộc, nơi đã trở thành ngôi nhà và trường học, nơi đã chứng kiến sự biến đổi vĩ đại của cậu. Với các giác quan được tăng cường gấp bội, vượt xa khả năng của bất kỳ sinh vật bình thường nào, chạm đến ngưỡng của những bậc hiền giả, cậu bé bắt đầu mạo hiểm khám phá những ngóc ngách sâu hơn, những lối đi chưa từng được chạm tới, chưa từng được biết đến trong lòng Tản Viên Sơn. Cậu bé có thể cảm nhận được những luồng khí lạnh lẽo từ những khe nứt sâu thẳm dẫn đến các tầng địa chất khác, nơi áp suất thay đổi, nơi những bí mật cổ xưa đang ẩn mình. Cậu cảm nhận những dòng nước ngầm chảy xiết như thác đổ dưới lòng đất, tạo nên tiếng gầm gừ âm ỉ, vang vọng qua các lớp đá, và cả những "nhịp thở" của những quặng khoáng quý hiếm đang âm ỉ năng lượng, tỏa ra một thứ ánh sáng nội tại, vô hình nhưng mạnh mẽ. Cậu bé phát hiện ra những hang động mới, rộng lớn hơn, hùng vĩ hơn, với những cột thạch nhũ khổng lồ vươn từ trần xuống như những cây cột chống trời, bề mặt lấp lánh hàng triệu tinh thể nhỏ li ti phản chiếu ánh sáng. Những măng đá sắc nhọn mọc ngược lên từ nền hang như những lưỡi kiếm đá khổng lồ, tất cả lấp lánh như được dát vàng, dát bạc dưới ánh sáng lờ mờ của linh khí, tạo nên một khung cảnh siêu thực, huyền ảo, đẹp đến ngỡ ngàng. Có những hồ nước ngầm trong vắt đến mức có thể nhìn thấy tận đáy, nơi những đàn cá nhỏ không mắt, thân trong suốt bơi lội, phát ra ánh sáng sinh học yếu ớt, lập lòe như những đốm lửa ma trơi trong bóng tối, tạo nên một vũ điệu của ánh sáng và sự sống kỳ lạ. Cậu bé thậm chí còn cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật nhỏ bé, những loài côn trùng hang động, những loài nấm phát quang sinh học, từng rung động của đôi cánh nhỏ, từng hơi thở yếu ớt của chúng.
Mỗi bước chân của Sơn Tinh là một hành trình khám phá không chỉ môi trường xung quanh mà còn là chính bản thân cậu, những giới hạn mới của quyền năng, những tiềm năng chưa được khai mở. Cậu bé nhận ra rằng mình có thể "nghe" được những câu chuyện mà đá kể qua hàng thiên niên kỷ, từ tiếng thì thầm của gió lùa qua khe đá đến tiếng vọng của những trận động đất cổ xưa. Cậu "đọc" được những bí mật mà đất giữ kín từ thời hồng hoang, những dòng chảy năng lượng mà cây cối truyền tải từ rễ đến ngọn, từ thân đến lá. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật khác trong núi, không phải bằng thị giác hay thính giác thông thường, mà bằng một cảm giác rung động tinh thần, một sự cộng hưởng năng lượng, một kết nối tâm linh sâu sắc, gần như là đọc được suy nghĩ của chúng. Có những lúc cậu đứng lặng hàng giờ, toàn thân bất động, cảm nhận từng dòng khí luân chuyển, lắng nghe "nhịp đập" hùng vĩ của Tản Viên Sơn, cảm nhận sự sống đang chảy trong từng phiến đá, từng hạt đất, từng giọt nước, từng luồng gió, như thể ngọn núi là một sinh vật khổng lồ đang thở, đang sống, đang tương tác với cậu. Cậu dần hiểu rằng, mình không chỉ là một đứa trẻ mồ côi may mắn được núi cưu mang, mà là một thực thể đặc biệt, một cầu nối giữa thế giới con người và linh hồn của ngọn núi, một người thừa kế xứng đáng, một vị thần tương lai. Sự cô độc không còn là gánh nặng mà trở thành cơ hội để cậu hòa mình sâu sắc hơn vào thiên nhiên, trở thành một với Tản Viên Sơn, một mối liên kết không thể phá vỡ, một định mệnh được khắc ghi. Cậu bé biết rằng con đường phía trước còn rất dài, đầy rẫy những thử thách và bí ẩn chưa được khai phá, nhưng với sức mạnh mới và sự dẫn dắt âm thầm của ngọn núi, cậu sẵn sàng đối mặt với mọi điều mà số phận sẽ mang lại, mọi hiểm nguy và mọi quyền năng, từng bước một, trên con đường trở thành vị thần của núi, một bản hùng ca mới đang chờ được cất lên, vang vọng trong không gian vĩnh cửu của núi rừng, lan tỏa khắp đất trời, ghi dấu tên cậu vào sử sách vạn niên.