Chương 69 – Long Môn Khai Thiên – Và Ý Chí Phá Phong Ấn

    Sau khi Thiên Nhẫn Châm mở đường và khám phá ra những bí mật của Tây Vực cùng dấu vết của kẻ phản bội, Thạch Sơn và đoàn người đã đến trước một cánh cửa đá khổng lồ, ẩn sâu trong lòng núi. Cánh cửa này không chỉ mang vẻ cổ kính mà còn toát ra một luồng linh khí hùng vĩ, vừa uy nghiêm vừa bị phong ấn nặng nề, khiến không gian xung quanh trở nên tĩnh mịch đến lạ thường.

    "Cái cánh cửa này... nhìn nó cứ như cửa vào địa ngục ấy!" Lão Bàng lẩm bẩm, giọng ông ta đầy vẻ kính sợ và lo lắng. "Không biết bên trong có cái gì mà lại phải khóa kỹ thế này!"

    Bà Lữ cũng nhìn cánh cửa với vẻ mặt nghiêm trọng. "Đây là một phong ấn cổ xưa, rất mạnh mẽ. Có vẻ như nó đã tồn tại hàng ngàn năm, bảo vệ hoặc giam cầm một thứ gì đó vô cùng quan trọng."

    Thạch Sơn đặt tay lên cánh cửa đá. Hắn cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng mạnh mẽ, như một trái tim khổng lồ đang đập nhẹ nhàng phía sau phong ấn. Hắn biết, đây chính là Long Môn – một địa điểm then chốt mà hắn đã mơ hồ cảm nhận được từ lâu, một nơi chứa đựng sức mạnh và bí mật cuối cùng của Tây Vực.

    Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ gáy lên một tiếng, không phải cảnh báo, mà như một sự thúc giục, một lời đồng vọng từ sâu thẳm linh hồn. Nó cảm nhận được sự kết nối giữa Thạch Sơn và cánh cửa này.

    Thạch Sơn quyết định phá vỡ phong ấn. Hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ linh khí vào Thạch Long Ấn. Hắn vận dụng Ý Chí Địa Môn ở cấp độ cao nhất, nhưng khi hắn cố gắng đẩy cánh cửa, một luồng phản lực cực mạnh từ phong ấn bùng lên, đẩy hắn bật ngược lại.

    Phong ấn không chỉ là một lớp năng lượng đơn thuần. Nó được tạo thành từ vô số phù văn và ký hiệu cổ xưa, đan xen vào nhau, tạo thành một lưới bảo vệ vững chắc. Mỗi khi Thạch Sơn cố gắng tác động, những phù văn lại phát sáng, giải phóng những luồng linh khí hỗn loạn, cố gắng làm rối loạn kinh mạch hắn và đẩy hắn ra xa.

    "Cái phong ấn này cứng thật!" Lão Bàng xuýt xoa. "Cứ như nó là cả một ngọn núi vậy!"

    Bà Lữ gật đầu. "Đây là một phong ấn do những bậc thầy cổ xưa tạo ra. Nó không chỉ ngăn cản vật lý mà còn chống lại mọi loại linh lực. Để phá vỡ nó, cần một sức mạnh vượt lên trên cả linh khí thông thường."

    Thạch Sơn cảm thấy từng thớ thịt căng cứng, linh khí trong hắn bị dội ngược liên tục. Hắn biết, phong ấn này được tạo ra không chỉ để ngăn cản, mà còn để thử thách ý chí của người muốn đi qua. Hắn cảm nhận được một sự "ngoan cố" trong phong ấn, như thể nó là một thực thể sống đang chống cự.

    Thạch Sơn nhắm mắt lại. Hắn không còn chỉ dùng sức mạnh để phá vỡ. Hắn dồn toàn bộ Ý Chí Địa Môn của mình, không chỉ là hấp thụ và chuyển hóa, mà là một sự đồng cảm sâu sắc với bản chất của đất và đá. Hắn cảm nhận từng rung động nhỏ nhất của cánh cửa, từng đường nét của phù văn phong ấn, như thể chúng là một phần của chính mình.

    Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ gáy lên một tiếng, rồi bất ngờ bay lên, đậu trên đỉnh đầu Thạch Sơn. Nó tỏa ra một luồng linh khí vàng óng thuần khiết, kết nối trực tiếp với Thạch Long Ấn của Thạch Sơn. Sự kết nối này không chỉ gia tăng linh khí, mà còn truyền cho Thạch Sơn một cảm giác nguyên thủy, mạnh mẽ, một sự "hiểu biết" về cách phá vỡ những rào cản tự nhiên.

    Thạch Sơn vươn cả hai tay ra, đặt lòng bàn tay lên cánh cửa đá. Hắn không đẩy, không tấn công. Hắn vận dụng Ý Chí Địa Môn ở cấp độ cao nhất – sự phá phong ấn không phải bằng bạo lực, mà bằng cách "hiểu" và "gỡ bỏ" từng lớp phù văn, từng mối liên kết năng lượng một cách từ từ, như một người thợ điêu khắc đang gọt giũa một tác phẩm nghệ thuật. Hắn không chỉ dùng linh khí của mình, mà còn "mượn" sức mạnh của chính địa mạch, sức mạnh của "núi sống", để làm tan rã từng lớp phong ấn từ bên trong.

    Quá trình này cực kỳ chậm chạp và gian nan. Từng tia linh khí phản phệ lại Thạch Sơn, nhưng hắn không nao núng. Hắn nghiến răng chịu đựng, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Dưới sự tác động của Ý Chí Phá Phong Ấn, những phù văn trên cánh cửa đá bắt đầu phát sáng rực rỡ, rồi từ từ nứt vỡ, tan biến vào không khí như những đốm lửa ma trơi. Tiếng kêu rắc rắc vang vọng khắp hang động, như tiếng của hàng ngàn năm phong ấn đang được giải tỏa.

    Cuối cùng, một tiếng "ầm" lớn vang lên. Cánh cửa đá khổng lồ rung chuyển dữ dội, rồi từ từ mở ra, để lộ ra một không gian rộng lớn, tràn ngập ánh sáng lung linh kỳ ảo và một luồng linh khí nguyên thủy, hùng vĩ đến khó tin. Long Môn đã được khai thiên!

    Thạch Sơn thở dốc, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi và kiệt sức, nhưng ánh mắt hắn rực sáng. Hắn đã phá vỡ phong ấn cổ xưa, khai mở Long Môn.

    Bên trong Long Môn là một cảnh tượng kỳ vĩ. Không phải là một con rồng hay một sinh vật khổng lồ, mà là một không gian linh khí thuần khiết đến mức khó tin, với những tinh thể linh khí lấp lánh như sao trời và một hồ nước trong vắt, nơi linh khí cuộn xoáy như những dòng chảy vô tận. Và ở giữa hồ, một ngọn núi đá nhỏ, nhưng lại tỏa ra một hào quang huyền bí, đang từ từ nâng lên.

    "Trời đất ơi! Đây là... đây là tiên cảnh sao?" Lão Bàng há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn khung cảnh trước mặt.

    Bà Lữ cũng kinh ngạc nhìn. "Linh khí ở đây... thuần khiết đến mức không thể tin được. Thạch Sơn, con đã làm được điều không tưởng."

    Gà chín cựa từ trên đầu Thạch Sơn bay xuống, đậu trên vai hắn, khẽ dụi đầu vào cổ hắn, như một lời chúc mừng.

    Thạch Sơn bước vào Long Môn, cảm nhận từng luồng linh khí thuần khiết tràn vào cơ thể. Hắn nhìn về phía ngọn núi đá nhỏ đang tỏa sáng giữa hồ nước. Hắn biết, đây chính là cội nguồn của mọi linh khí ở Tây Vực, và cũng là nơi hắn sẽ đối mặt với sự thức tỉnh của Sơn Linh thực sự. Cuộc khổ tu ở Tây Ải đã dẫn hắn đến đây, và giờ đây, hắn sắp đạt đến đỉnh điểm của nó.