Sau khi thành công kiểm soát Huyền Quan Bí Thuật và sức mạnh Lục Huyệt Tụ Khí, Thạch Sơn cảm thấy linh khí trong mình như biển cả mênh mông, mỗi tế bào đều tràn đầy năng lượng. Hắn đã vượt qua một giới hạn mới, sẵn sàng đối mặt với những bí ẩn sâu xa hơn của Tây Ải. Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan đều cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ từ hắn, một sức mạnh mới, tĩnh lặng nhưng đầy uy lực.
"Thạch Sơn, con cảm thấy thế nào?" Bà Lữ hỏi, ánh mắt đầy lo lắng xen lẫn tự hào. "Linh khí của con... nó mạnh hơn rất nhiều so với trước đây."
"Con cảm thấy rất tốt, Bà Lữ," Thạch Sơn đáp, ánh mắt hắn nhìn về phía sâu thẳm của hang động, nơi có một khe nứt bí ẩn vừa hé lộ sau khi hắn thu thập được bí thuật. "Con cảm thấy... có một điều gì đó đang gọi mời con ở đó. Có lẽ là câu trả lời cho những bí mật của Tây Vực."
"Lão già này thì thấy mỗi cái khe tối om om, lạnh lẽo, nhìn chẳng thấy gì!" Lão Bàng lẩm bẩm, cố gắng nheo mắt nhìn vào khe nứt. "Không biết lại cái trò quỷ quái gì nữa đây!"
Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ gáy, đôi mắt tinh anh của nó nhìn chằm chằm vào khe nứt, như thể đã biết trước điều gì đang chờ đợi.
Thạch Sơn quyết định đi vào khe nứt đó. Bên trong, không khí trở nên cực kỳ lạnh lẽo, một cái lạnh thấu xương khác hẳn với cái lạnh băng giá bên ngoài. Đây là một loại khí lạnh âm u, mang theo sự mục ruỗng và những tiếng vọng của quá khứ. Các vách đá xung quanh được bao phủ bởi những ký hiệu cổ xưa mờ nhạt, dường như đã bị thời gian xóa mờ.
Thạch Sơn cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng cũ kỹ, nhưng rất mạnh mẽ, đang ẩn giấu trong những ký hiệu đó. Đó là những dấu vết của một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra từ rất lâu về trước, và có vẻ như chúng liên quan trực tiếp đến kẻ phản bội mà hắn đã thấy trong dòng chảy ám phách.
Tuy nhiên, những dấu vết này lại bị bao phủ bởi một loại năng lượng làm nhiễu loạn, khiến chúng rất khó để cảm nhận và hiểu rõ. Linh khí này giống như một lớp màn che phủ, cố gắng ngăn cản Thạch Sơn khám phá ra sự thật. Những tiếng thì thầm vô định lại bắt đầu vang vọng trong tâm trí, cố gắng làm rối loạn suy nghĩ của hắn, khiến hắn mất tập trung vào những dấu vết quan trọng.
"Anh Thạch Sơn! Cái khe này sao mà rợn người thế!" Tiêu Lan ôm chặt lấy tay hắn, cô bé cảm nhận được sự u ám trong không khí.
"Cái mùi này... đúng là mùi của đồ cổ, nhưng mà nó lại thối um lên! Có khi là cái mộ cổ của lão già phản bội kia không chừng!" Lão Bàng xuýt xoa, cố gắng bịt mũi.
Bà Lữ trầm giọng. "Con phải rất cẩn thận, Thạch Sơn. Kẻ đã tạo ra những dấu vết này không muốn sự thật bị phơi bày. Hắn đã dùng một loại ma pháp cổ xưa để che giấu mọi thứ."
Thạch Sơn biết, đây là cơ hội để hắn làm sáng tỏ toàn bộ bí mật của Tây Vực và truy tìm kẻ phản bội. Hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ Ý Chí Địa Môn đã thức tỉnh. Hắn không chống lại những tiếng thì thầm hay sự nhiễu loạn, mà cố gắng hòa mình vào chúng, tìm kiếm "chân lý" ẩn sâu bên trong.
Gà chín cựa trên vai hắn khẽ gáy, và một luồng linh khí vàng óng từ nó tỏa ra, thanh tẩy một phần không khí u ám, giúp Thạch Sơn tập trung tinh thần.
Thạch Sơn đưa tay lên, dồn linh khí vào Thiên Nhẫn Châm – nhưng không phải để tấn công hay giải huyễn. Lần này, Thiên Nhẫn Châm trở thành một công cụ để truy tìm dấu vết và mở đường đến sự thật. Hắn dùng Thiên Nhẫn Châm để "châm" vào không gian, vào từng ký hiệu mờ nhạt trên vách đá, từng dòng linh khí bị phong ấn. Hắn "đọc" chúng, "giải mã" chúng, như một cuốn sách cổ đang dần được mở ra.
Khi Thiên Nhẫn Châm xuyên thấu lớp màn nhiễu loạn, những hình ảnh chập chờn, những mảnh ký ức về quá khứ bi thảm của Tây Vực bắt đầu hiện ra rõ nét hơn trong tâm trí Thạch Sơn. Hắn thấy một vương quốc cổ xưa, một lời nguyền tàn khốc, và một sự phản bội đến từ chính những người đứng đầu. Hắn thấy kẻ phản bội, không chỉ phong ấn linh hồn và tạo ra những ảo ảnh, mà còn lợi dụng một sức mạnh cổ xưa để che giấu hoàn toàn sự thật, biến Tây Vực thành một vùng đất bị lãng quên, đầy rẫy hiểm nguy.
Thạch Sơn nhận ra rằng, kẻ phản bội không chỉ muốn che giấu tội ác, mà còn muốn lợi dụng chính những linh hồn bị phong ấn và năng lượng của Tây Vực để thực hiện một âm mưu lớn hơn, một âm mưu liên quan đến sức mạnh của Sơn Linh và Long Môn bí ẩn. Những ký hiệu cổ xưa trên vách đá bắt đầu phát sáng rực rỡ dưới sự tác động của Thiên Nhẫn Châm, như những tấm bản đồ, dẫn lối cho Thạch Sơn đến một nơi sâu hơn, nơi bí mật cuối cùng đang chờ đợi.
Khi Thiên Nhẫn Châm mở đường, toàn bộ sự nhiễu loạn trong khe nứt tan biến. Thay vào đó, một luồng linh khí thuần khiết hơn, nhưng vẫn mang theo vẻ uy nghiêm của cổ xưa, tuôn trào. Những ký hiệu trên vách đá giờ đây rực sáng, tạo thành một con đường ánh sáng dẫn thẳng đến một cánh cửa đá khổng lồ, ẩn mình sâu trong lòng núi.
Thạch Sơn thở dốc, nhưng ánh mắt hắn đầy quyết tâm. Hắn đã làm sáng tỏ được một phần lớn bí mật của Tây Vực và kẻ phản bội. Hắn biết, cánh cửa đá trước mặt chính là nơi chứa đựng bí mật cuối cùng, nơi mà hắn sẽ phải đối mặt trực tiếp với những gì còn sót lại của âm mưu cổ xưa đó.
"Thạch Sơn! Lại một cái cửa đá nữa!" Lão Bàng reo lên, khuôn mặt ông ta giờ đã quen với những điều kỳ diệu.
Bà Lữ nhìn cánh cửa đá với ánh mắt đầy nghiêm trọng. "Đây chính là nơi cuối cùng, Thạch Sơn. Mọi bí mật sẽ được hé lộ."
Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ gáy một tiếng mạnh mẽ, như một lời cổ vũ. Thạch Sơn đặt tay lên cánh cửa đá khổng lồ, cảm nhận luồng linh khí mạnh mẽ đang toát ra từ nó. Hắn biết, hắn đã đến rất gần Long Môn. Cuộc khổ tu ở Tây Ải sắp kết thúc, và một cuộc đối đầu định mệnh đang chờ đợi.