Sau khi phá vỡ Mê Trận Linh Hồn và cảm nhận rõ ràng chân tướng kẻ phản bội qua Ám Phách Kẻ Dẫn Lối, Thạch Sơn và đoàn người tiếp tục cuộc hành trình. Hắn cảm nhận được một luồng linh khí cổ xưa, mạnh mẽ nhưng cũng ẩn chứa sự nguy hiểm, đang gọi mời hắn từ sâu trong lòng Tây Ải.
"Thạch Sơn, con có chắc là chúng ta nên đi theo hướng này không?" Bà Lữ hỏi, nhìn về phía một dãy núi đá lởm chởm, nơi có một hang động lớn, u tối. "Linh khí ở đó rất mạnh, nhưng cũng rất hỗn loạn."
"Con cảm thấy... có một điều gì đó rất quan trọng đang chờ đợi chúng ta ở đó, Bà Lữ," Thạch Sơn đáp, ánh mắt hắn kiên định. Gà chín cựa trên vai hắn khẽ gáy, như xác nhận lời nói của chủ nhân.
"Lão già này thì thấy mỗi cái cửa hang đen sì sì, trông cứ như cái mồm con quỷ ấy!" Lão Bàng lẩm bẩm, mặt mũi tái mét. "Lần nào đi theo thằng nhóc này cũng gặp chuyện ghê người!"
Họ đến gần hang động. Vừa đặt chân vào, một luồng không khí khô hanh, nóng rực xen lẫn với cái lạnh của băng giá ập đến, tạo nên một cảm giác vừa ngột ngạt vừa buốt giá đến kỳ lạ. Khác với những hang động trước đó, nơi này không có ánh sáng tự nhiên. Một luồng linh khí cổ xưa, đậm đặc nhưng đầy hỗn loạn, đang luân chuyển trong không gian, tạo ra một áp lực vô hình đè nặng lên tinh thần.
Thạch Sơn cảm nhận được, đây không phải là linh khí Địa Môn thuần túy, mà là một sự kết hợp của nhiều loại năng lượng cổ xưa, được tạo ra từ một loại bí thuật đã bị lãng quên từ lâu. Từ sâu trong hang động, những âm thanh kỳ lạ vang vọng, như tiếng vọng của hàng ngàn linh hồn bị giam cầm, cố gắng thoát ra.
"Cái gì thế này?" Tiêu Lan run rẩy hỏi, nép sát vào Thạch Sơn.
"Đây là một địa điểm tu luyện cổ xưa, nhưng có vẻ như nó đã bị phong ấn và trở nên hỗn loạn theo thời gian," Bà Lữ trầm giọng. "Linh khí ở đây rất khó kiểm soát. Cẩn thận, Thạch Sơn!"
Thạch Sơn gật đầu. Hắn biết, để có thể hiểu và sử dụng loại bí thuật này, hắn phải đối mặt với chính sự hỗn loạn của nó. Hắn cảm nhận một sức mạnh tiềm ẩn trong hang động, một sức mạnh có thể giúp hắn mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có thể hủy diại hắn nếu không cẩn thận.
Hắn tiến vào một khu vực trung tâm của hang động, nơi có một bệ đá cổ xưa được khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ. Hắn đặt tay lên bệ đá. Ngay lập tức, một luồng linh khí khổng lồ từ bệ đá tuôn trào, ồ ạt chảy vào cơ thể Thạch Sơn, cố gắng làm nổ tung kinh mạch hắn.
Đây chính là Lục Huyệt Tụ Khí – một bí thuật cổ xưa dùng để tụ tập linh khí từ môi trường và hấp thụ vào cơ thể thông qua sáu huyệt đạo quan trọng. Tuy nhiên, do thời gian hoặc bị kẻ phản bội thao túng, bí thuật này đã trở nên bất ổn và nguy hiểm.
Linh khí khổng lồ từ bệ đá ồ ạt tràn vào Thạch Sơn, không ngừng khuấy đảo kinh mạch hắn. Hắn cảm thấy từng tấc thịt, từng thớ gân như muốn nổ tung. Đây là sự linh khí phản phệ – một phản ứng ngược mạnh mẽ khi cơ thể không thể dung nạp hoặc kiểm soát được lượng linh khí quá lớn. Một cảm giác đau đớn tột cùng lan tỏa khắp toàn thân, như thể xương cốt hắn đang bị nghiền nát.
"Thạch Sơn! Dừng lại! Con sẽ bị nổ tung mất!" Bà Lữ hét lên, cố gắng tiếp cận hắn, nhưng một luồng năng lượng từ bệ đá tỏa ra, đẩy bà ra xa.
"Cái thằng nhóc này, làm gì mà mặt đỏ tía tai thế kia!" Lão Bàng hoảng hốt, muốn lao vào nhưng bị Tiêu Lan giữ lại.
Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn khẽ gáy lên một tiếng chói tai, và một luồng linh khí vàng óng từ nó bùng lên, không phải để chống đỡ mà để ổn định linh khí xung quanh Thạch Sơn, giúp hắn tập trung ý chí.
Thạch Sơn nghiến răng, toàn thân hắn run lên bần bật. Hắn không thể rút lui. Hắn biết, nếu hắn không kiểm soát được nguồn linh khí này, hắn sẽ chết. Hắn dồn toàn bộ Ý Chí Địa Môn đã thức tỉnh. Hắn không chống cự lại sự phản phệ, mà cố gắng "dẫn dắt" nó, "hấp thụ" nó, biến đổi luồng linh khí hỗn loạn thành của riêng mình. Hắn vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ cao nhất, không chỉ để hấp thụ, mà để tái tạo và làm thuần khiết linh khí.
Trong cơn đau đớn tột cùng, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong tâm trí Thạch Sơn. Hắn không chỉ hấp thụ linh khí, mà còn "hiểu" được bản chất của bí thuật, những nguyên tắc hoạt động của nó, và cách để kiểm soát sự phản phệ. Dưới sự thúc đẩy của Thạch Long Ấn và Ý Chí Địa Môn, Lục Huyệt Tụ Khí không còn là một nguồn năng lượng hỗn loạn, mà trở thành một phần của Thạch Sơn.
Linh khí phản phệ dần dần lắng xuống, và thay vào đó, một luồng linh khí mạnh mẽ, thuần khiết, tuôn chảy trong cơ thể Thạch Sơn. Hắn đã thành công kiểm soát và hấp thụ bí thuật. Hắn cảm thấy mình đã khai mở được một khả năng mới, một sự kết nối sâu hơn với các nguồn linh khí xung quanh, và khả năng điều khiển chúng một cách tinh vi.
Thạch Sơn thở dốc, đứng thẳng dậy. Khuôn mặt hắn tuy vẫn còn tái nhợt vì kiệt sức, nhưng ánh mắt hắn rực sáng. Hắn đã vượt qua thử thách của Linh Khí Phản Phệ và nắm giữ được sức mạnh của Lục Huyệt Tụ Khí.
Linh khí trong hang động từ hỗn loạn đã trở nên ổn định, và một số ký hiệu trên bệ đá cổ xưa bắt đầu phát sáng nhẹ nhàng.
"Thạch Sơn! Con không sao chứ?" Bà Lữ vội vã chạy đến, kiểm tra tình trạng của hắn.
"Con... con đã kiểm soát được nó," Thạch Sơn đáp, giọng hắn khản đặc nhưng đầy sức mạnh. Hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, và linh khí trong hắn cuồn cuộn như một dòng sông.
"Đúng là thằng nhóc này, càng ngày càng làm lão già này hết hồn!" Lão Bàng lắc đầu, miệng nở nụ cười. "Có khi nó là con của thần linh thật ấy!"
Gà chín cựa nhảy lên vai Thạch Sơn, khẽ rúc đầu vào cổ hắn, như một lời chúc mừng.
Thạch Sơn nhìn bệ đá cổ xưa, nơi bí thuật đã được khai mở. Hắn biết, sức mạnh này sẽ giúp hắn đối phó với những thử thách lớn hơn phía trước. Hắn cảm nhận được một bí mật sâu xa hơn nữa của Tây Ải đang chờ đợi hắn, và có thể, nó liên quan đến kẻ phản bội kia. Cuộc khổ tu vẫn tiếp diễn, và hắn đã tiến thêm một bước trên con đường định mệnh.