Sau khi phong ấn thành công những Thủy Quỷ dưới hồ băng, Thạch Sơn cảm thấy linh khí trong mình cạn kiệt, nhưng một cảm giác thành tựu và sự trưởng thành mới đã dấy lên. Bà Lữ và Lão Bàng đã nhóm lửa, và Tiêu Lan chăm sóc vết thương trên tay Thạch Sơn. Mặc dù mối nguy hiểm tạm thời qua đi, một sự bất an vẫn lơ lửng trong không khí.
"Thạch Sơn, con có cảm thấy không?" Bà Lữ trầm giọng hỏi. "Linh khí dưới hồ này không chỉ bị phong ấn, mà nó còn đang dao động mạnh hơn. Có vẻ như... chúng ta đã đánh thức một thứ gì đó lớn hơn."
Thạch Sơn gật đầu. Hắn cũng cảm nhận được. Dưới lớp băng, có một luồng linh khí cổ xưa, đen tối hơn nhiều so với những Thủy Quỷ thông thường, đang cuộn trào. Gà chín cựa trên vai hắn khẽ rít lên một tiếng cảnh báo yếu ớt, lông vũ trên người nó khẽ dựng đứng.
"Ôi trời ơi, lại cái gì nữa đây!" Lão Bàng xuýt xoa, ôm lấy ngọn lửa nhỏ. "Cứ tưởng qua được cái bọn ma nước là xong rồi chứ! Cái xứ Tây Ải này đúng là không có ngày nào được yên thân!"
Đột nhiên, mặt hồ băng bắt đầu rung chuyển dữ dội. Những vết nứt lớn hơn, sâu hơn bắt đầu xuất hiện trên bề mặt. Luồng linh khí đen tối từ dưới lòng hồ bùng lên mạnh mẽ, mang theo một mùi tanh tưởi, hôi thối nồng nặc hơn trước gấp nhiều lần, như thể hàng ngàn xác chết đang mục rữa dưới đáy.
"Chạy mau!" Bà Lữ hét lên, khi mặt băng nứt toác, và một khối kiến trúc khổng lồ bằng băng đen bắt đầu trồi lên từ lòng hồ.
Trước mắt họ, một đảo khổng lồ bằng băng đen, với những khối đá lởm chởm và những hình thù ghê rợn, từ từ nhô lên khỏi mặt nước. Trên đỉnh của hòn đảo, một sinh vật kinh khủng hiện ra: đó là một con Thủy Quỷ biến dị khổng lồ, cao tới hàng chục trượng, thân hình được cấu tạo từ băng đen và những tinh thể sắc nhọn, đôi mắt nó đỏ rực như máu, và từ miệng nó liên tục rỉ ra những giọt chất lỏng đen ngòm, ăn mòn cả lớp băng xung quanh. Nó là thủ lĩnh, hay có thể là nguồn gốc của tất cả Thủy Quỷ trong khu vực.
Nó gầm lên một tiếng vang vọng, và từ khắp các ngóc ngách của hòn đảo băng, hàng trăm, hàng ngàn con Thủy Quỷ nhỏ hơn, hung hãn hơn, với đôi mắt đỏ ngầu và móng vuốt sắc nhọn, lao ra. Chúng không còn ẩn mình nữa, mà tràn ngập trên hòn đảo, tạo thành một đội quân ma quỷ sẵn sàng tiêu diệt mọi thứ.
"Trời ơi! Cứu mạng! Là thủy quỷ chúa!" Lão Bàng ngã khuỵu xuống, khuôn mặt trắng bệch, cả người run bắn lên. "Nó... nó to bằng cả ngọn núi con ơi!"
Bà Lữ cũng tái mặt. "Linh khí của nó... quá mạnh! Chúng ta không thể đánh trực diện!"
Thủy Quỷ chúa vung tay, và một làn sóng băng đen mang theo sát khí cuồng bạo lao tới, cố gắng nuốt chửng Thạch Sơn và đồng đội.
Thạch Sơn biết, không còn đường lùi. Hắn phải chiến đấu, và phải chiến đấu một cách quyết liệt nhất. Hắn dồn toàn bộ linh khí vào Thạch Long Ấn. Hắn đã thấy được chân dung kẻ phản bội trong dòng ám phách, và giờ đây, hắn cảm nhận được một mối liên hệ yếu ớt giữa con Thủy Quỷ chúa này và lời nguyền cổ xưa. Hắn không thể để nó tiếp tục gieo rắc tai ương.
"Gà con, giúp ta!" Thạch Sơn thì thầm. Gà chín cựa trên vai hắn khẽ gáy lên một tiếng, và một luồng linh khí vàng óng thuần khiết từ nó bùng lên, lan tỏa ra xung quanh Thạch Sơn, bảo vệ Bà Lữ, Lão Bàng, và Tiêu Lan khỏi sự tấn công của Thủy Quỷ.
Thạch Sơn nhắm mắt lại. Hắn đã lĩnh hội được sức mạnh của Ý Chí Địa Môn và Huyền Ảo Thiên Biến. Nhưng để đối phó với kẻ thù cấp độ này, hắn cần một sức mạnh cao hơn, một sức mạnh đòi hỏi sự hy sinh. Hắn nhớ lại những mảnh ký ức về "lời đồng vọng" từ huyết ước với gà chín cựa, và cả sự kết nối với linh mạch địa cầu.
Hắn cắn chặt môi, máu từ môi rỉ ra. Hắn dồn toàn bộ ý chí vào việc triệu hồi một trận pháp mà hắn đã mơ hồ cảm nhận được từ lâu, một trận pháp cần đến sự kết nối sâu sắc nhất với bản thân và linh khí địa cầu: "Huyết Lôi Pha Lam Trận!"
Từ trong cơ thể Thạch Sơn, một luồng tinh huyết nóng bỏng bắt đầu trào ra, kết hợp với linh khí Địa Môn. Linh khí của hắn không ngừng luân chuyển, từng mạch máu, từng thớ thịt như đang bị vặn xoắn. Một cảm giác tủy xương đau nhức lan tỏa khắp toàn thân, đau đớn đến tận cùng, như hàng ngàn mũi kim đang châm vào tận cốt tủy hắn. Đây là sự hy sinh, là cái giá phải trả cho việc triệu hồi một trận pháp cường đại.
Nhưng Thạch Sơn không hề nao núng. Hắn kiên định. Tinh huyết của hắn hòa vào linh khí Địa Môn, tạo thành những đường vân rực sáng trên mặt băng, hình thành một trận pháp khổng lồ, tỏa ra ánh sáng xanh lam kỳ ảo, kết hợp với những tia sét màu đỏ như máu. Đây không phải là trận pháp để hủy diệt, mà là để thanh tẩy và phong ấn vĩnh viễn.
Huyết Lôi Pha Lam Trận từ từ kích hoạt. Những tia sét đỏ máu bắn ra, đánh trúng những Thủy Quỷ nhỏ hơn, khiến chúng tan biến thành làn khói đen. Ánh sáng xanh lam bao trùm lên con Thủy Quỷ chúa. Nó gầm rống giận dữ, cố gắng phá vỡ trận pháp, nhưng Huyết Lôi Pha Lam Trận quá mạnh mẽ, như một sợi xích vô hình trói chặt lấy nó. Con Thủy Quỷ chúa dần bị kéo xuống, chìm sâu vào lòng băng, tiếng gầm rống của nó yếu dần rồi tắt hẳn. Trận pháp không tiêu diệt nó hoàn toàn, mà phong ấn nó vào sâu thẳm nhất của địa mạch, nơi tà khí không thể trỗi dậy.
Khi Huyết Lôi Pha Lam Trận hoàn tất, mặt hồ băng trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, nhưng không còn bất kỳ dấu hiệu nào của Thủy Quỷ hay tà khí. Ngọn đảo băng đen khổng lồ từ từ chìm xuống, biến mất dưới lớp băng dày.
Thạch Sơn thở dốc, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi và máu. Khuôn mặt hắn tái mét, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định. Hắn đã dùng chính tinh huyết của mình để hóa giải mối nguy hiểm này.
"Thạch Sơn! Con... con không sao chứ?" Bà Lữ vội vã chạy đến đỡ hắn, giọng bà đầy lo lắng.
Lão Bàng cũng run run. "Cái trận pháp gì mà ghê thế! Đến máu xương cũng phải đem ra! Đúng là Thạch Sơn của chúng ta! Thần thông thật!"
Gà chín cựa nhảy xuống khỏi vai Thạch Sơn, khẽ dụi đầu vào tay hắn, truyền một luồng linh khí ấm áp, thuần khiết để giúp hắn phục hồi.
Thạch Sơn lắc đầu. "Con không sao." Hắn nhìn xuống lòng hồ băng tĩnh lặng. Hắn biết, mối nguy hiểm từ Thủy Quỷ đã được hóa giải. Nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ. Hắn cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trên con đường khổ tu. Và hắn linh cảm, sâu thẳm dưới hồ băng này, hoặc ở một nơi nào đó gần đây, có thể có một manh mối quan trọng về kẻ phản bội mà hắn đang truy tìm.