Chương 63 – Sương Mù Lời Nguyền – Và Huyền Ảo Thiên Biến

    Sau khi Ý Chí Địa Môn thức tỉnh và khám phá ra chân dung kẻ phản bội qua dòng chảy ám phách, Thạch Sơn và đoàn người tiếp tục tiến sâu vào Đoạn Đường Tây Ải. Mặc dù đã trải qua nhiều hiểm nguy, nhưng mỗi thử thách đều tôi luyện Thạch Sơn mạnh mẽ hơn, và gà chín cựa trên vai hắn cũng ngày càng gắn kết, thể hiện rõ vai trò linh thú đồng hành.

    "Cái thằng cha phản bội kia, không biết giờ này đang nằm xó nào!" Lão Bàng lẩm bẩm, mặt mũi vẫn còn hơi nhăn nhó sau khi nghe Thạch Sơn kể lại những gì hắn thấy trong dòng chảy ám phách. "Cứ để lão già này gặp là lão vả cho mấy cái nhừ tử!"

    Bà Lữ nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy suy tư. "Chân dung kẻ phản bội... có vẻ như câu chuyện về vùng Tây Ải này phức tạp hơn chúng ta tưởng nhiều. Có lẽ, những gì chúng ta đang đối mặt không chỉ là thử thách tự nhiên của vùng đất, mà còn là tàn dư của một âm mưu cổ xưa."

    Thạch Sơn gật đầu, ánh mắt hắn ánh lên vẻ quyết tâm. Hắn cảm thấy mình phải đi đến cùng, không chỉ để rèn luyện bản thân mà còn để tìm hiểu sự thật.

    Khi họ tiến vào một thung lũng rộng lớn, không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ. Một làn sương mù dày đặc, màu xám đục, không ngừng cuộn xoáy và biến hóa, che khuất mọi tầm nhìn. Sương mù này không lạnh buốt như băng tuyết, cũng không mang theo sát khí nồng nặc, mà nó có một sự nặng nề, bí ẩn, như chứa đựng vô vàn ảo ảnh và bí mật.

    Thạch Sơn cảm nhận được sự bất thường ngay lập tức. Đây không phải là sương mù thông thường. Từ sâu trong màn sương, một luồng năng lượng mạnh mẽ, tinh quái đang thao túng không gian, tạo ra một lời nguyền hình thái, khiến mọi vật thể xung quanh liên tục biến đổi. Những tảng đá bỗng hóa thành cây cổ thụ, rồi lại biến thành những con thú khổng lồ, rồi lại tan biến vào hư vô. Con đường phía trước liên tục xuất hiện rồi biến mất, không có một quy luật nào.

    "Á! Anh Thạch Sơn! Cái cây đó vừa biến thành con gấu!" Tiêu Lan hoảng hốt kêu lên, chỉ vào một hình thù vừa thoắt ẩn thoắt hiện trong sương.

    "Ôi trời đất ơi! Lại trò quỷ gì nữa đây! Mấy cái tảng đá cũng biết nhảy múa nữa sao?" Lão Bàng run rẩy, cố gắng bám chặt vào Bà Lữ. "Đúng là cái đất quỷ quái, không có gì là thật! Có khi mình đang mơ không biết chừng!"

    Bà Lữ nhíu mày, bà vận dụng linh khí để chống lại sự nhiễu loạn của sương mù, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo, không rõ ràng. "Đây là một loại pháp trận biến ảo cực kỳ tinh vi! Nó đang cố gắng làm suy yếu ý chí và nhận thức của chúng ta, khiến chúng ta lạc lối và kiệt sức."

    Thạch Sơn cảm thấy linh khí trong người hắn bị luồng sương mù này cố gắng làm nhiễu loạn. Những ảo ảnh liên tục xuất hiện, cố gắng đánh lừa thị giác và tâm trí hắn, khiến hắn cảm thấy choáng váng và mất phương hướng. Hắn biết, nếu không thể hóa giải lời nguyền này, họ sẽ mãi mãi mắc kẹt trong Sương Mù Lời Nguyền.

    Thạch Sơn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ Ý Chí Địa Môn đã thức tỉnh. Hắn không chống cự lại sự biến ảo, mà để tâm trí mình hòa vào dòng chảy của sương mù, cảm nhận từng sự biến đổi nhỏ nhất. Hắn nhận ra, sự biến ảo này không phải là vô định, mà có một quy luật riêng, một "tần số" mà kẻ điều khiển trận pháp muốn áp đặt.

    Gà chín cựa trên vai hắn khẽ gáy một tiếng, và một luồng linh khí vàng óng từ nó bùng lên, không phải để đẩy lùi sương mù, mà để làm ổn định linh khí xung quanh Thạch Sơn, giúp hắn tập trung hơn.

    Thạch Sơn nhắm mắt lại. Hắn vận dụng Thiên Nhẫn Châm ở một cấp độ cao hơn. Thay vì chỉ trấn tĩnh thính giác hay giải huyễn, hắn dùng Thiên Nhẫn Châm để xuyên thấu bản chất của Sương Mù Lời Nguyền. Hắn "châm" vào không gian, vào chính những luồng linh khí biến ảo, tìm kiếm "tần số" gốc rễ của lời nguyền. Hắn muốn nhìn thấy được "cái thật" ẩn sau "cái ảo".

    Trong khoảnh khắc đó, linh khí Địa Môn trong Thạch Sơn như một dòng sông chảy xiết, xuyên qua màn sương. Hắn bắt đầu nhìn thấy những "lời nguyền" – những ký hiệu, những phù văn cổ xưa được khắc sâu vào không gian bởi một kẻ nào đó. Hắn nhận ra, đây là tác phẩm của cùng một kẻ đã phong ấn dòng chảy ám phách, hoặc một kẻ có liên quan đến kẻ phản bội đó. Hắn đã thấy được chân dung kẻ phản bội trong ký ức của dòng ám phách, và giờ đây, hắn đang nhìn thấy cách thức hoạt động của hắn.

    Với Thiên Nhẫn ChâmÝ Chí Địa Môn, Thạch Sơn không phá hủy lời nguyền, mà thay đổi nó. Hắn sử dụng khả năng của mình để ghi đè lên "tần số" của lời nguyền, biến đổi nó theo ý muốn của mình. Đây chính là Huyền Ảo Thiên Biến – khả năng biến ảo thiên hình vạn trạng, xoay chuyển không gian và thời gian theo ý chí của Thạch Sơn. Những ảo ảnh xung quanh hắn không còn là mối đe dọa, mà trở thành những công cụ, những hình ảnh do hắn điều khiển.

    Thạch Sơn mở mắt. Hắn vung tay. Những tảng đá vẫn biến thành cây cối, nhưng theo một trật tự mà hắn muốn. Con đường phía trước không còn biến mất, mà hiện rõ, được bao quanh bởi những hình ảnh kỳ ảo do chính Thạch Sơn tạo ra, dẫn lối cho đoàn người. Sương mù vẫn còn đó, nhưng không còn mang theo sự nguy hiểm, mà như một tấm màn sân khấu, biểu diễn những ảo ảnh theo ý muốn của hắn.

    Khi Thạch Sơn kiểm soát hoàn toàn Sương Mù Lời Nguyền, một luồng linh khí mới, mang theo sự uyển chuyển và khả năng biến hóa, tuôn chảy trong kinh mạch hắn. Hắn đã không chỉ vượt qua thử thách, mà còn nắm giữ được sức mạnh của Huyền Ảo Thiên Biến, một khả năng vô cùng mạnh mẽ để đối phó với những trận pháp huyễn cảnh và thao túng không gian.

    "Trời đất! Thạch Sơn! Mấy cái cây... nó nhảy múa theo ý con à?" Lão Bàng há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn những ảo ảnh xung quanh. "Nhóc con này... đúng là càng ngày càng thần thông rồi!"

    Bà Lữ mỉm cười nhẹ nhõm, ánh mắt bà tràn đầy niềm tự hào. "Con đã học cách biến nguy hiểm thành cơ hội, Thạch Sơn. Khả năng này sẽ rất hữu ích cho con trong tương lai."

    Thạch Sơn gật đầu. Hắn cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trên con đường tu luyện. Hắn nhìn về phía trước, nơi con đường ảo ảnh do hắn tạo ra đang dẫn lối. Tây Ải vẫn còn nhiều bí ẩn, nhưng với Huyền Ảo Thiên Biến và gà chín cựa bên mình, hắn đã sẵn sàng đối mặt với mọi điều. Cuộc khổ tu vẫn tiếp diễn, và mục tiêu khám phá sự thật về kẻ phản bội kia ngày càng trở nên rõ ràng.