Chương 62 – Dòng Chảy Ám Phách – Và Chân Dung Kẻ Phản Bội

    Sau khi Ý Chí Địa Môn của Thạch Sơn thức tỉnh, đoàn người tiếp tục cuộc hành trình trên Đoạn Đường Tây Ải. Mặc dù đã vượt qua những thử thách khắc nghiệt của băng giá và sát khí, nhưng cảm giác bất an vẫn lơ lửng trong không khí. Gà chín cựa, sau khi chứng kiến sự tiến bộ của Thạch Sơn, càng trở nên gắn bó và trung thành, đôi mắt tinh anh của nó không ngừng quét ngang, cảnh giác với mọi mối nguy hiểm tiềm ẩn.

    Lão Bàng, sau khi chứng kiến Thạch Sơn "hóa giải" lũ quái vật băng, đã thôi không kêu ca nữa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác tột độ. Bà Lữ vẫn điềm tĩnh, nhưng bà cũng cảm nhận được sự phức tạp của Đoạn Đường Tây Ải này.

    "Thạch Sơn, con có cảm thấy không?" Bà Lữ đột nhiên lên tiếng, giọng bà trầm hơn bình thường. "Linh khí ở đây... nó đang thay đổi. Có một thứ gì đó đang trỗi dậy, rất cũ kỹ và nguy hiểm."

    Thạch Sơn gật đầu. Hắn cũng cảm nhận được. Một luồng linh khí lạnh lẽo, nhưng không phải là cái lạnh của băng tuyết, mà là một sự âm u, nặng nề, như màn đêm đen tối đang trườn bò từ sâu trong lòng đất. Nó là một loại ám phách – linh hồn oán niệm cực mạnh, bị kìm nén hàng thiên niên kỷ và giờ đây đang tìm cách thoát ra.

    Khi họ đi qua một con hẻm núi hẹp, nơi ánh sáng mặt trời dường như không bao giờ chạm tới, luồng ám phách trở nên cực kỳ rõ rệt. Không khí đặc quánh lại, mang theo một mùi ẩm mốc và thối rữa lạ thường, như thể họ đang bước vào một ngôi mộ cổ vừa bị khai quật. Thạch Sơn cảm thấy Thạch Long Ấn trong lòng hắn rung lên bần bật, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự cảnh báo sâu sắc.

    Từ bóng tối sâu thẳm của vách núi, những tiếng thì thầm yếu ớt bắt đầu vang lên, những lời nói không rõ nghĩa, nhưng lại mang theo sự oán hận và tuyệt vọng cùng cực. Những tiếng thì thầm đó không ngừng lặp lại, cố gắng xâm nhập vào tâm trí mọi người, khiến họ cảm thấy buồn bã, tuyệt vọng và dễ dàng bị kích động.

    "Cái tiếng gì mà ghê rợn thế này?" Lão Bàng lùi lại một bước, da gà nổi khắp người. "Cứ như mấy con ma đói đang gọi hồn ấy! Lão già này nghe mà lạnh sống lưng!"

    "Đó là những linh hồn bị mắc kẹt, bị tà niệm khống chế," Bà Lữ nói, giọng bà đầy vẻ nặng nề. "Chúng đang cố gắng kéo chúng ta vào vòng xoáy oán hận của chúng."

    Đột nhiên, từ trong bóng tối, một dòng chảy đen kịt, lờ mờ những hình ảnh méo mó của khuôn mặt con người, bắt đầu cuộn xoáy. Đó chính là dòng chảy ám phách, một tập hợp những linh hồn oán niệm bị tha hóa bởi tà khí cổ xưa. Dòng chảy này không có hình dạng cố định, nó cuộn xoáy, biến ảo, cố gắng bao trùm lấy Thạch Sơn và đoàn người, không chỉ để tấn công thân xác mà còn để làm vẩn đục tâm trí, biến họ thành một phần của nó.

    Thạch Sơn cảm thấy một áp lực cực lớn đè nặng lên tinh thần. Dòng chảy ám phách cố gắng xuyên thủng lớp phòng hộ linh khí của hắn, khơi dậy những nỗi sợ hãi và bóng tối sâu thẳm nhất trong lòng. Đây là một cuộc chiến không chỉ của linh khí, mà còn là của ý chí và tinh thần.

    Thạch Sơn biết, hắn không thể để dòng chảy ám phách này xâm nhập hoàn toàn. Hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ Ý Chí Địa Môn đã thức tỉnh. Hắn không chống lại dòng chảy ám phách bằng sức mạnh đơn thuần, mà bằng sự thanh tẩy và dẫn dắt. Hắn dùng linh khí Địa Môn để tạo ra một luồng năng lượng trong suốt, như một dòng nước chảy xiết, cố gắng "gột rửa" và "thanh lọc" dòng ám phách đen tối.

    Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn cũng cảm nhận được nguy hiểm. Nó khẽ gáy lên một tiếng chói tai, và một luồng linh khí vàng óng từ nó bùng lên, lan tỏa ra xung quanh. Luồng linh khí này không chỉ đẩy lùi một phần ám phách, mà còn giúp Thạch Sơn duy trì sự tỉnh táo và tập trung tinh thần.

    Thạch Sơn nhắm mắt lại. Hắn vận dụng Âm Phách Phi Tâm ở một cấp độ sâu hơn, không phải để đọc ký ức từ vật thể, mà để kết nối trực tiếp với dòng chảy ám phách, tìm hiểu nguồn gốc của sự oán hận này. Hắn để những ký ức đen tối của dòng ám phách tràn vào tâm trí mình, dù đau đớn và ghê tởm.

    Qua Âm Phách Phi Tâm, Thạch Sơn nhìn thấy những mảnh vỡ của ký ức, những hình ảnh chập chờn của quá khứ xa xăm. Hắn thấy một cuộc chiến tranh tàn khốc, một sự phản bội khủng khiếp. Hắn thấy những con người bị tàn sát, những linh hồn bị vùi dập và bị phong ấn dưới lòng đất Tây Ải này bởi một kẻ thù giấu mặt. Và đáng sợ hơn, hắn thấy chân dung kẻ phản bội – một hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông mặc áo choàng đen, với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười độc ác, đang đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống sự hỗn loạn mà hắn gây ra. Kẻ này dường như có một liên kết với lời nguyền cổ xưa mà Thạch Sơn đã từng đối mặt.

    Thạch Sơn giật mình mở mắt. Hắn đã hiểu. Dòng chảy ám phách này không chỉ là oán niệm, mà còn là một kho lưu trữ ký ức về tội ác cổ xưa, bị kẻ thù phong ấn ở đây để che giấu sự thật. Hắn dùng toàn bộ Ý Chí Địa Môn của mình, kết hợp với khả năng thanh tẩy của Âm Phách Phi Tâm, không chỉ để xua tan ám phách, mà còn để giải thoát những linh hồn bị giam cầm trong đó. Hắn tạo ra một vòng xoáy linh khí Địa Môn tinh thuần, hút lấy dòng chảy ám phách. Những tiếng thì thầm oán hận dần biến thành những lời thì thầm biết ơn, và những khuôn mặt méo mó dần trở nên bình yên trước khi tan biến vào hư vô.

    Khi dòng chảy ám phách tan biến hoàn toàn, không khí trong hẻm núi trở nên thanh khiết đến lạ thường. Mùi thối rữa và ẩm mốc biến mất, thay vào đó là một sự bình yên kỳ lạ. Những tảng đá xám xịt dần lấy lại màu sắc tự nhiên.

    Thạch Sơn thở dốc, tinh thần hắn kiệt sức, nhưng trong mắt hắn lại ánh lên sự rõ ràng và quyết tâm hơn bao giờ hết. Hắn đã không chỉ vượt qua thử thách, mà còn khám phá ra một bí mật quan trọng về kẻ thù và lịch sử của vùng đất này.

    Gà chín cựa nhảy xuống khỏi vai Thạch Sơn, đi quanh hắn một vòng, rồi khẽ rúc vào chân hắn, như một lời chúc mừng.

    "Thần thánh ơi! Mấy cái bóng đen biến mất hết rồi! Đúng là Thạch Sơn của chúng ta! Nhóc con này đúng là có tài!" Lão Bàng mừng rỡ reo lên, khuôn mặt ông ta từ tái mét chuyển sang hồng hào.

    Bà Lữ nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy thán phục và một chút lo lắng. "Con đã thấy được gì sao, Thạch Sơn?"

    Thạch Sơn gật đầu. "Con đã thấy... một kẻ phản bội. Một kẻ đã gây ra tất cả những điều này, và phong ấn linh hồn của những người vô tội ở đây." Ánh mắt hắn hướng về phía cuối con hẻm núi, nơi một đỉnh núi cao vút, sắc lạnh như lưỡi dao, hiện ra mờ ảo trong sương. Hắn biết, kẻ phản bội đó, hoặc những gì hắn để lại, đang chờ đợi hắn. Cuộc khổ tu ở Tây Ải, giờ đây, không chỉ là rèn luyện bản thân, mà còn là cuộc hành trình tìm kiếm sự thật và báo thù.