Chương 60 – Tinh Thần Lạc Đạo – Và Băng Hàn Huyễn Ảnh

    Trong hang động băng giá trên Đoạn Đường Tây Ải, ngọn lửa nhỏ mà Bà Lữ và Lão Bàng nhóm lên bập bùng yếu ớt, chỉ đủ sưởi ấm một góc nhỏ. Thạch Sơn ngồi tựa lưng vào vách đá, cảm nhận linh khí địa mạch trong mình đang từ từ phục hồi, nhưng những vết nứt trên gân tay vẫn còn nhức nhối, nhắc nhở hắn về cuộc chiến với băng giá. Gà chín cựa thu nhỏ lại, rúc mình vào cạnh hắn, thỉnh thoảng khẽ cất tiếng gáy nhỏ, như muốn an ủi.

    Tiêu Lan đã ngủ thiếp đi trong vòng tay Bà Lữ, khuôn mặt bé nhỏ vẫn còn hằn vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Lão Bàng nằm dài ra, ngáy khò khò, thỉnh thoảng lại rùng mình vì những cơn gió lạnh lùa vào tận sâu trong hang.

    Thạch Sơn mở mắt, nhìn ra ngoài cửa hang. Bão tuyết vẫn quần quật. Mây đen giăng kín bầu trời, những bông tuyết lớn như những mảnh vụn của trời đang rơi không ngừng. Linh khí lạnh lẽo bên ngoài hang động không ngừng cố gắng xâm nhập vào bên trong, dù có lớp băng chắn.

    "Tây Ải... đúng là khắc nghiệt hơn mình tưởng tượng," Thạch Sơn thầm nghĩ. Hắn biết, con đường phía trước còn dài, và những thử thách mới sẽ không ngừng xuất hiện. Hắn cần phải mạnh mẽ hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần.

    Sáng hôm sau, bão tuyết có vẻ đã dịu đi một chút, nhưng cái lạnh vẫn cắt da cắt thịt. Đoàn người tiếp tục lên đường. Cảnh vật xung quanh trở nên vô cùng kỳ ảo dưới lớp tuyết trắng xóa và những khối băng hình thù kỳ dị. Nhưng cái kỳ ảo đó nhanh chóng biến thành nỗi ám ảnh.

    Thạch Sơn bỗng cảm thấy một luồng năng lượng lạnh lẽo, mờ ảo đang bao trùm lấy không gian. Đó không phải là cái lạnh thông thường, mà là một thứ linh khí âm u, mang theo những lời thì thầm vô định, cố gắng xâm nhập vào tâm trí. Gà chín cựa trên vai hắn khẽ rùng mình, lông vũ dựng ngược, phát ra những tiếng gáy cảnh báo nhỏ.

    "Thạch Sơn, con có thấy không? Những bóng người... đang lướt đi trên lớp tuyết kìa!" Tiêu Lan đột nhiên chỉ về phía trước, giọng nói đầy sợ hãi.

    Quả thật, trên lớp tuyết trắng xóa, những hình dáng mờ ảo, nửa trong suốt bắt đầu xuất hiện. Chúng lướt đi không dấu vết, không phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt trống rỗng và những nụ cười lạnh lẽo của chúng lại ám ảnh đến rợn người. Chúng là Băng Hồn, những linh hồn bị kẹt lại trong cái lạnh vĩnh cửu của Tây Ải, bị biến dạng bởi linh khí băng giá.

    "Lão Bàng, đừng có lơ là! Mấy cái bóng ma này nhìn gớm chết đi được!" Bà Lữ cảnh báo, khi Lão Bàng bất giác run lên, đôi mắt ông ta trợn trừng nhìn vào những bóng ma băng.

    "Thánh thần ơi! Ma... ma thật! Lão già này chưa bao giờ thấy ma trắng bệch thế này!" Lão Bàng lắp bắp, khuôn mặt cắt không ra giọt máu, lập tức nấp sau lưng Bà Lữ. Ông ta luôn khoác lác là không sợ trời không sợ đất, nhưng lại cực kỳ nhát ma.

    Những Băng Hồn không tấn công trực diện, nhưng chúng lại phát ra một loại linh khí đặc biệt, cố gắng làm phong bế linh khí trong cơ thể Thạch Sơn. Hắn cảm thấy linh mạch của mình như bị đông cứng lại, luân chuyển chậm chạp và khó khăn hơn rất nhiều. Hắn biết, đây là một cuộc chiến tinh thần, một sự thử thách ý chí.

    "Đừng để chúng chạm vào linh khí của mình!" Thạch Sơn cảnh báo, cố gắng vận chuyển linh khí địa mạch để chống lại sự phong bế. "Chúng đang cố gắng làm suy yếu chúng ta!"

    Thạch Sơn biết mình phải hành động. Nếu linh khí bị phong bế hoàn toàn, hắn sẽ trở thành một pho tượng băng không hơn không kém. Hắn dồn ý chí vào Thạch Long Ấn, linh khí Địa Môn trong hắn cuộn trào. Hắn vận dụng Công Pháp Địa Môn để cảm nhận sự rung động của đất, không chỉ là đất đá mà còn là linh khí thuần khiết của Địa Môn, cố gắng phá vỡ sự phong bế.

    Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm. Nó khẽ gáy lên một tiếng chói tai, và một luồng linh khí vàng óng từ nó bùng lên, lan tỏa ra xung quanh. Luồng linh khí này không chỉ đẩy lùi Băng Hồn, mà còn giúp Thạch Sơn cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ hơn với linh khí địa mạch bên dưới lớp băng tuyết.

    Trong khoảnh khắc đó, Thạch Sơn nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được sâu thẳm dưới lớp băng giá là những dòng chảy linh khí nguyên thủy, lạnh lẽo nhưng đầy tiềm năng. Hắn nhận ra rằng, Băng Hồn là sản phẩm của cái lạnh tột độ, nhưng chúng cũng chứa đựng một phần tinh túy của linh khí băng tuyết. Hắn không cần phải chiến đấu với chúng bằng bạo lực, mà phải chuyển hóa chúng.

    Hắn dồn linh khí vào Thiên Nhẫn Châm, nhưng không phải để giải huyễn hay trấn tĩnh. Lần này, Thiên Nhẫn Châm trở thành một công cụ dẫn dắt. Thạch Sơn bắt đầu dùng ý chí của mình để điều khiển luồng linh khí băng giá đang cố gắng phong bế hắn. Hắn không chống lại, mà dẫn dắt nó, thông qua Thiên Nhẫn Châm, đi sâu vào từng huyệt đạo trong cơ thể. Đây là một sự mạo hiểm lớn, nhưng Thạch Sơn biết, đây là cách duy nhất để hắn thực sự kiểm soát được linh khí băng. Hắn đang thực hiện một loại khổ tu mới – Tinh Thần Lạc Đạo, một hành trình thâm nhập và hòa mình vào chính đối thủ để tìm ra điểm yếu của nó.

    Thạch Sơn cảm thấy từng thớ thịt như đang đông cứng lại, nhưng ý chí hắn lại càng kiên định. Hắn dùng Thiên Nhẫn Châm để điều khiển linh khí băng giá, từng chút một, định hình nó, hóa giải sự phong bế. Cuối cùng, linh khí bị phong bế trong người hắn không tan biến, mà được chuyển hóa, trở thành một phần của linh khí Địa Môn trong hắn, lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ hơn. Hắn cảm thấy mình đã khai mở một khả năng mới, một sự thích nghi với cái lạnh, như một ngọn núi có thể chịu đựng băng tuyết vĩnh cửu.

    Khi linh khí bị phong bế được hóa giải, những Băng Hồn xung quanh bắt đầu tan biến vào không khí, không còn vẻ đe dọa. Chúng không bị tiêu diệt, mà như được giải thoát khỏi sự giam cầm của lời nguyền băng giá.

    Thạch Sơn thở hắt ra, một luồng hơi trắng xóa thoát ra từ miệng hắn. Hắn cảm thấy mệt mỏi cùng cực, nhưng trong sâu thẳm, một cảm giác mạnh mẽ hơn, một sự thích nghi mới đã nảy sinh. Hắn đã vượt qua được thử thách của Băng Hàn Huyễn Ảnh, và linh khí của hắn đã trở nên kiên cường hơn trước cái lạnh.

    Gà chín cựa nhảy xuống khỏi vai Thạch Sơn, đi quanh hắn một vòng, rồi khẽ rúc vào chân hắn, như một lời chúc mừng. Bà Lữ và Lão Bàng vẫn còn run rẩy vì cái lạnh, nhưng họ đã thấy được sự trưởng thành vượt bậc của Thạch Sơn.

    Thạch Sơn nhìn về phía trước, nơi con đường tuyết trắng vẫn trải dài vô tận. Hắn biết, Đoạn Đường Tây Ải sẽ còn mang đến nhiều điều bất ngờ hơn nữa. Nhưng với sức mạnh mới vừa khai mở và gà chín cựa bên mình, hắn đã sẵn sàng đối mặt. Cuộc khổ tu này mới chỉ bắt đầu.