Chương 59 – Đoạn Đường Tây Ải – Và Khổ Lao Chi Khí

     Sau khi thu phục thành công gà chín cựa tại Phù Vũ Uyên, Thạch Sơn cảm thấy một luồng sức mạnh mới mẻ tuôn chảy trong cơ thể, kết nối sâu sắc với linh thú đồng hành. Gà chín cựa, dù đã thu nhỏ lại trên vai hắn, vẫn tỏa ra một linh khí hùng vĩ, khiến không khí xung quanh trở nên sống động hơn.

    "Thạch Sơn, con không sao chứ?" Bà Lữ hỏi, đôi mắt bà đầy vẻ lo lắng khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt hắn sau trận chiến cam go. "Chúng ta có nên nghỉ ngơi một lát không?"

    Thạch Sơn lắc đầu. "Không sao đâu Bà Lữ. Con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Hắn nhìn về phía Tây, nơi những dãy núi cao vút, lấp lánh băng tuyết hiện ra xa xa. "Chúng ta phải đi tiếp. Con cảm thấy... một điều gì đó đang chờ đợi chúng ta ở phía Tây."

    "Thôi rồi! Lão già này biết ngay mà!" Lão Bàng xuýt xoa, vỗ đùi đánh đét. "Cái số của Thạch Sơn là cái số 'bận rộn', cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác. Giờ có thêm con gà chín cựa này, chắc chắn sẽ còn 'ầm ĩ' hơn nữa cho mà xem!" Ông ta nhìn gà chín cựa trên vai Thạch Sơn với vẻ vừa kính nể vừa buồn cười. "Mà con gà này cũng lạ thật, vừa nãy còn to như cái đình, giờ lại bé tí như con chim sẻ. Trông ngồ ngộ thật!"

    Bà Lữ mỉm cười. "Đừng nói nữa Lão Bàng. Dù sao thì đây cũng là vận mệnh của Thạch Sơn. Chúng ta chỉ có thể đồng hành và hỗ trợ."

    Đoàn người lại tiếp tục cuộc hành trình, tiến sâu hơn vào vùng đất phía Tây. Địa hình dần thay đổi. Những khu rừng nhiệt đới nhường chỗ cho những ngọn núi đá trọc, cao vút, và không khí trở nên lạnh buốt, thấu xương. Họ đã đặt chân lên Đoạn Đường Tây Ải – một con đường nổi tiếng với sự khắc nghiệt, lạnh lẽo và những trận bão tuyết không ngừng nghỉ.

    Càng lên cao, cái lạnh càng trở nên dữ dội. Những cơn gió buốt giá như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt, thổi bay cả những tảng tuyết lớn. Tuyết rơi dày đặc, phủ kín lối đi, khiến mỗi bước chân trở nên nặng nề và khó khăn. Linh khí trong không gian cũng trở nên loãng và mang theo một sự lạnh lẽo cực độ, cố gắng xâm nhập vào cơ thể, làm đóng băng kinh mạch.

    "Gà con, lạnh không?" Thạch Sơn khẽ hỏi gà chín cựa trên vai mình. Con gà khẽ rúc vào cổ hắn, truyền lại một luồng linh khí ấm áp, như một lời đáp. Dù linh thú đã được thu phục, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn quen với nhiệt độ khắc nghiệt này.

    Bà Lữ và Lão Bàng đã phải vận dụng toàn bộ linh khí để giữ ấm cơ thể. Môi họ tím tái, hơi thở hóa thành những làn khói trắng dày đặc. Tiêu Lan thì đã phải nép sát vào Thạch Sơn, cả người run lên bần bật.

    "Thạch Sơn, con chịu được không?" Bà Lữ hỏi, giọng run run. "Cái lạnh này... nó như muốn đông cứng cả linh hồn chúng ta vậy!"

    Lão Bàng run rẩy đến mức răng va vào nhau lập cập. "Trời ơi! Có khi lão già này còn chưa kịp thành thịt nướng ở Thạch Lựu Trận thì đã thành que kem ở đây rồi! Cái xứ quỷ quái gì mà lạnh thấu xương thấu tủy thế này!"

    Thạch Sơn cảm nhận được sự giày vò của cái lạnh. Linh khí địa mạch trong hắn cũng phải liên tục vận chuyển để chống lại sự xâm nhập của băng giá. Đây là một loại Khổ Lao Chi Khí khác – một bài kiểm tra về sức chịu đựng của cơ thể và ý chí trong điều kiện khắc nghiệt tột cùng.

    Thạch Sơn biết, hắn phải dẫn đường cho mọi người. Hắn không thể để ai trong đoàn bị khuất phục bởi cái lạnh. Hắn dồn linh khí vào Thạch Quyết Thuẫn, nhưng không phải để tạo ra lớp giáp đá, mà để tạo ra một lớp bảo vệ vô hình, một luồng nhiệt ấm áp từ sâu thẳm linh khí địa mạch, bao bọc lấy mọi người.

    Nhưng cái lạnh ở Tây Ải quá khủng khiếp. Luồng linh khí băng giá liên tục tấn công, cố gắng xuyên thủng lớp bảo vệ của Thạch Sơn. Hắn cảm thấy từng tấc da thịt như đang nứt nẻ, gân cốt đau nhức. Hắn nghiến răng, bước chân vẫn kiên định. Hắn vận dụng Công Pháp Địa Môn để cảm nhận địa mạch dưới lớp băng tuyết, tìm kiếm những nguồn năng lượng ấm áp hơn, những khe núi có thể tránh gió.

    Thạch Sơn quyết tâm không để bất kỳ ai bị bỏ lại. Hắn dùng đôi tay của mình, không ngừng bám víu vào những vách đá trơn trượt, cố gắng khai phá một con đường an toàn hơn. Hắn cảm thấy gân tay rạn ra vì sự căng thẳng tột độ, vì cái lạnh làm cứng cơ bắp và những vết chai sần trên tay hắn nứt toác ra, rỉ máu. Máu đỏ tươi chảy ra, lập tức đông cứng lại thành những hạt băng nhỏ trên da hắn.

    Gà chín cựa trên vai Thạch Sơn cũng cảm nhận được sự khó khăn của chủ nhân. Nó khẽ gáy một tiếng, và một luồng linh khí ấm áp, thuần khiết từ cơ thể nó tuôn ra, không ngừng bao bọc lấy Thạch Sơn và Tiêu Lan, giúp họ chống lại cái lạnh. Linh thú này, dù mới thu phục, đã bắt đầu thể hiện sự trung thành và sức mạnh của mình.

    Sau nhiều giờ đồng hồ vật lộn với băng giá và địa hình hiểm trở, họ cuối cùng cũng đến được một hang động lớn, ẩn mình trong vách núi. Hang động này được che chắn bởi một lớp băng tự nhiên dày đặc, nhưng bên trong lại ấm áp hơn đáng kể.

    Thạch Sơn thở dốc, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn rực sáng. Hắn đã dẫn dắt mọi người vượt qua được thử thách đầu tiên của Tây Ải. Hắn nhìn xuống đôi tay mình, những vết nứt và máu đông đã đông cứng, nhưng cảm giác đau đớn không còn quan trọng. Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu cho cuộc khổ tu ở vùng đất này.

    Bà Lữ và Lão Bàng lập tức tìm củi khô để nhóm lửa, trong khi Tiêu Lan chăm sóc Thạch Sơn. Gà chín cựa nhảy xuống khỏi vai hắn, rúc vào cạnh lửa, đôi mắt tinh anh vẫn không ngừng quan sát xung quanh, như một người lính gác trung thành.

    Thạch Sơn nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí đang dần phục hồi. Hắn biết, hành trình ở Tây Ải này sẽ không hề dễ dàng. Nhưng với gà chín cựa bên cạnh, hắn có thêm sức mạnh và niềm tin để đối mặt với mọi thử thách.