Thạch Sơn đứng trước bức tường được phủ kín bởi những chiếc Lông Ngũ Sắc lấp lánh tại trung tâm Phù Vũ Uyên. Ánh sáng từ những chiếc lông không ngừng lóe lên, thay đổi màu sắc theo từng nhịp nhẹ, như thể đang thở. Linh khí trong không gian trở nên dày đặc, vừa hùng vĩ vừa đầy áp lực, nhưng không còn mang theo vẻ tà ác hay biến dị như trước.
Hắn cảm nhận được một luồng linh khí cổ xưa, mạnh mẽ đang trỗi dậy từ phía sau bức tường lông ngũ sắc. Hắn biết, đây không phải là một pho tượng hay một phù điêu, mà là chính linh hồn của gà chín cựa đang bị giam hãm, chuẩn bị được giải thoát.
Đột nhiên, từ những chiếc lông ngũ sắc, những tia sáng bùng lên dữ dội. Chúng không phải là ánh sáng đơn thuần, mà là những tia phóng linh khí trực tiếp, mạnh mẽ và đầy uy lực. Chúng đan xen vào nhau, tạo thành một luồng sáng chói mắt, và từ trong luồng sáng đó, một hình dáng khổng lồ dần hiện rõ.
Con gà chín cựa hiện hình! Dáng vẻ của nó oai phong mà uy nghi, cao lớn hơn Thạch Sơn rất nhiều, bộ lông vàng kim rực rỡ, chín chiếc cựa lấp lánh như những viên ngọc quý. Đôi mắt nó sắc bén, nhìn thẳng vào Thạch Sơn, đầy vẻ thăm dò và thách thức, như một vị thần thú đang đánh giá kẻ phàm trần.
"Oanh!"
Con gà chín cựa cất lên một tiếng gáy, không phải tiếng gáy bình thường, mà là một tiếng gáy vang vọng không gian, mang theo sức mạnh của linh hồn, rung chuyển cả hang động. Tiếng gáy đó như một lời gọi định mệnh, một lời tuyên bố về sự hiện diện của nó, đồng thời cũng là một lời thử thách cuối cùng gửi đến Thạch Sơn.
Sau tiếng gáy, linh thú bắt đầu một vũ điệu vỗ cánh đầy sức mạnh. Mỗi nhịp vỗ cánh đều tạo ra những luồng gió giật cực mạnh, mang theo linh khí hỗn loạn, không ngừng thổi vào Thạch Sơn, cố gắng đẩy hắn ra xa, phá vỡ sự cân bằng của hắn. Những luồng linh khí này không chỉ là gió, mà còn mang theo sự phiêu tán linh khí hỗn loạn, cố gắng làm rối loạn linh khí trong cơ thể Thạch Sơn, khiến hắn cảm thấy linh lực trong mình như muốn bùng nổ.
"Trời ơi! Gió gì mà như bão thế này!" Lão Bàng ôm chặt lấy gốc cây khô, cố gắng không bị thổi bay. "Con gà này có khi là chúa tể của gió thật rồi! Thạch Sơn, cẩn thận đó con ơi!"
Bà Lữ vẫn đứng vững, nhưng cũng phải dồn linh khí để giữ thăng bằng. Bà quan sát Thạch Sơn với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng không quên theo dõi từng cử động của con gà chín cựa.
Thạch Sơn đứng vững, không hề lùi bước. Hắn biết, đây là bài kiểm tra cuối cùng của linh thú. Hắn phải chứng minh rằng mình xứng đáng, không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng sự thấu hiểu. Hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ linh khí vào Thạch Long Ấn.
“Phong Hỏa Liên Hoàn!” Thạch Sơn gầm lên, giọng hắn vang dội trong hang động. Hắn không còn chỉ dùng chiêu thức này để thu tịch trận pháp. Giờ đây, hắn vận dụng nó để kiểm soát và định hướng những luồng gió giật và linh khí hỗn loạn do gà chín cựa tạo ra. Cơn lốc xoáy do Thạch Sơn tạo ra không phải để tấn công, mà để thu hồi và áp chế những linh khí cuồng loạn, khiến chúng quay trở lại và bao bọc lấy gà chín cựa, nhưng theo một cách ôn hòa, như một vòng tay vỗ về, cố gắng xoa dịu sự kích động của nó.
Cùng lúc đó, Thạch Sơn nhắm mắt lại. Hắn vận dụng “Địa Môn Hợp Ảnh” – một chiêu thức kết nối với địa mạch sâu hơn, triệu hồi những hình bóng từ linh khí đất đá. Hắn không chiến đấu với linh thú, mà cố gắng hòa hợp với nó, dùng những hình bóng lông vũ từ địa mạch để áp chế linh khí từ gà chín cựa một cách nhẹ nhàng, nhưng đầy sức mạnh. Những hình ảnh lông vũ từ linh khí đất bao bọc lấy gà, như một lời mời gọi, một sự công nhận.
Thạch Sơn không ngừng lại ở đó. Hắn đưa tay lên ngực, nơi Thạch Long Ấn đang phát sáng, dồn ý chí và linh khí. Hắn dùng “Âm Phách Phi Tâm” để chuyệt tiếp ký ức của mình, không phải là ký ức về tiền kiếp hay ảo ảnh, mà là một dòng chảy ký ức về âm nhạc. Hắn “hát” một ca khúc Tiên Ca cổ xưa mà hắn từng nghe trong những giấc mơ, một nhạc khúc cổ xưa mang theo sự bình yên và kết nối với linh mạch của vạn vật. Tiếng hát không bằng lời, mà bằng linh khí, bằng những rung động từ sâu thẳm linh hồn Thạch Sơn. Nhạc khúc đó không chỉ chi phối linh thú bằng sức mạnh, mà bằng sự hiểu biết sâu sắc về “lời ru đất” – những âm điệu nguyên thủy đã nuôi dưỡng vạn vật từ thuở sơ khai, những âm điệu mà mọi Sơn Linh đều mang trong huyết mạch.
Tiếng nhạc khúc cổ xưa vang vọng trong không gian, làm dịu đi sự cuồng loạn trong linh khí của gà chín cựa. Gà chín cựa từ từ tĩnh lặng. Tiếng gáy của nó yếu dần, những nhịp vỗ cánh ngừng lại. Ánh mắt nó dịu lại, từ sự thăm dò và thách thức chuyển sang sự thấu hiểu và chấp nhận, rồi cuối cùng là một sự quy phục sâu sắc.
Con gà chín cựa khẽ cúi đầu, bay xuống khỏi không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Thạch Sơn, rồi từ từ thu nhỏ kích thước của mình, chỉ còn bằng một con gà bình thường nhưng vẫn rực rỡ và lấp lánh lạ thường. Nó khẽ rúc đầu vào tay Thạch Sơn, một hành động đầy tin tưởng và thân mật.
Từ bộ lông ngũ sắc trên ngực gà, một chiếc lông ngũ sắc đặc biệt, lấp lánh hơn tất cả, nhẹ nhàng rơi xuống, đậu vào lòng bàn tay Thạch Sơn. Linh khí từ chiếc lông ngay lập tức hòa quyện vào Thạch Long Ấn, tạo thành một dấu hiệu thu phục thành công, một minh chứng cho Huyết Ước đã được hình thành, không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng sự thấu hiểu và hòa hợp linh hồn.
Thạch Sơn nhìn gà chín cựa trên tay, một cảm giác kết nối sâu sắc lan tỏa trong lòng hắn. Gà chín cựa đã trở thành linh thú đồng hành đầu tiên của hắn, một biểu tượng của quyền năng và vận mệnh.
"Ôi trời ơi! Thật... thật là nó đã thu phục được con linh gà rồi!" Lão Bàng reo lên, quên cả mệt mỏi. "Xem kìa, nó còn bé tí lại rồi! Nhưng mà... linh khí vẫn cứ kinh người!"
Bà Lữ mỉm cười hiền từ, ánh mắt bà tràn đầy niềm tự hào. "Đây chính là vận mệnh của con, Thạch Sơn. Con đã chứng minh được mình xứng đáng là Người Gánh Núi."
Thạch Sơn gật đầu, ôm gà chín cựa vào lòng. Hành trình của hắn, giờ đây, đã có thêm một người bạn đồng hành phi thường. Hắn biết, những thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước, nhưng với gà chín cựa bên mình, hắn đã sẵn sàng đối mặt.