Chương 4: Rung Động Của Đá (Khám Phá Sức Mạnh Thổ Mộc)

Sau sự xuất hiện đột ngột và kỳ diệu của Huyết ấn Thổ Mộc, một biểu tượng sống động, lấp lánh như ngọc, được khắc sâu vĩnh viễn vào da thịt non nớt của Sơn Tinh – đóa sen nở từ đất với lá cây xanh thắm quấn quýt – cậu bé không còn chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mồ côi lạc lối và hoảng sợ trong hang sâu nữa. Biểu tượng ấy không chỉ là một dấu ấn vật lý, một minh chứng cho sự tái sinh, mà còn là một cánh cổng năng lượng đang hé mở, một lời hứa hẹn về một số phận phi thường đang dần hiển lộ trước mắt cậu, từng chút một. Mỗi khoảnh khắc trôi qua trong bóng tối vĩnh cửu, không lối thoát, không ánh sáng của Tản Viên Sơn, nơi mà thời gian dường như ngưng đọng, đều là một bài học quý giá, một trải nghiệm mới mẻ, mở rộng nhận thức và giác quan của cậu bé theo những cách không thể ngờ tới, vượt xa những giới hạn mà con người phàm tục có thể tưởng tượng hay lý giải bằng khoa học thông thường. Luồng hơi ấm từ Hạt Ngọc Núi trong lồng ngực giờ đây đã hòa quyện hoàn toàn, không thể tách rời, không thể phân biệt được với sức mạnh đang trỗi dậy mạnh mẽ từ huyết ấn mới hình thành, tạo thành một dòng chảy năng lượng liên tục, mạnh mẽ hơn, ấm áp hơn, như một dòng sông ngầm cuộn chảy không ngừng bên trong cậu, len lỏi qua từng mạch máu, nuôi dưỡng và củng cố từng tế bào, từng thớ thịt, từng sợi gân, tái tạo lại toàn bộ cơ thể từ tận gốc rễ, mang lại cho cậu một sinh mệnh hoàn toàn mới. Cảm giác này không chỉ giúp cậu chống lại cái lạnh buốt xương thấu tận tủy và nỗi cô đơn vô tận, quặn thắt của hang động, nỗi sợ hãi về sự cô lập, mà còn là một nguồn sống dồi dào, thôi thúc cậu khám phá sâu hơn, vượt ra ngoài giới hạn về khả năng mới mẻ của mình, những khả năng mà cậu chưa hề biết đến sự tồn tại, những sức mạnh tiềm ẩn trong huyết mạch của cậu, đang chờ được đánh thức hoàn toàn và bộc lộ ra bên ngoài.

Thính giác của Sơn Tinh đã vượt xa ngưỡng của loài người, giờ đây không chỉ lắng nghe những âm thanh vật lý thông thường như tiếng côn trùng di chuyển khe khẽ trên vách đá ẩm ướt, tiếng chân nhỏ xíu của chúng bám vào từng kẽ nứt, hay tiếng nước chảy róc rách từ những khe nứt nhỏ nhất, tiếng tí tách của từng giọt nước rơi xuống hồ ngầm tạo nên những gợn sóng lăn tăn trong bóng tối tĩnh mịch. Cậu bé còn cảm nhận được cả "nhịp đập" trầm hùng, sâu lắng, đều đặn của sự sống vô hình ẩn mình trong lòng đất, một âm thanh của sự trường tồn và vĩ đại, như tiếng tim của một sinh vật khổng lồ, nguyên thủy đang vỗ nhịp. Cậu có thể cảm nhận được sự tuần hoàn không ngừng nghỉ, sự vận động liên tục của mạch nước ngầm chảy hàng trăm mét dưới chân, tiếng nước va vào đá, tiếng bùn lún xuống đáy, tiếng đá cọ xát tạo nên những âm thanh kỳ lạ mà chỉ cậu mới có thể phân biệt. Cậu nghe thấy tiếng đá ngầm "lớn lên" và "biến đổi" chậm chạp từng milimet, từng centimet, sự dịch chuyển của các tầng địa chất cổ xưa dưới sức ép của thời gian và năng lượng tích tụ qua hàng triệu năm. Hay thậm chí là tiếng mạch khoáng tinh túy đang ngưng tụ, hình thành ở đâu đó xa xôi trong lòng núi, một âm thanh tinh khiết và huyền ảo, như tiếng pha lê vỡ vụn trong không gian tĩnh lặng, vang vọng trong không trung và tan biến vào hư vô. Những âm thanh đó không còn là tiếng vọng đơn thuần, vô nghĩa, mà là những thông điệp, những lời thì thầm của chính ngọn núi, đang dẫn dắt cậu đến những hiểu biết sâu sắc hơn về bản chất của linh khí Thổ Mộc, về cách chúng vận hành và tương tác với vạn vật trong vũ trụ rộng lớn. Cậu bé bắt đầu thử nghiệm một cách tự nhiên, với sự tò mò trong sáng của một đứa trẻ nhưng với trực giác của một người tu luyện bẩm sinh, không chút sợ hãi hay do dự. Khi đặt bàn tay nhỏ bé, gầy guộc của mình lên một vách đá thô ráp, bề mặt phủ đầy rêu phong xanh mướt và ẩm ướt, cậu không chỉ hấp thụ linh khí một cách thụ động mà còn cảm thấy một sự "kết nối" kỳ lạ, một sự giao cảm sâu sắc với vật chất. Cậu bé có thể cảm nhận được cấu trúc của đá, từng tinh thể nhỏ nhất, từng hạt khoáng chất, từng vết nứt ẩn sâu bên trong, như thể bàn tay cậu đã trở thành một phần của đá, thấu hiểu mọi bí mật được lưu giữ qua hàng thiên niên kỷ, mọi câu chuyện về sự hình thành và biến đổi của địa chất được khắc ghi trong từng thớ đá, từng đường vân, từng vết xước.

Những rung động của đất đá trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, như một ngôn ngữ mới đang được tiết lộ dần dần cho cậu bé, một ngôn ngữ mà chỉ linh hồn cậu mới có thể hiểu và giải mã. Sơn Tinh nhận ra rằng mỗi loại đá, mỗi mảnh đất, dù là đá granite cứng chắc không thể lay chuyển, biểu tượng của sự vĩnh cửu, hay đất sét mềm dẻo có thể uốn nắn thành muôn hình vạn trạng, đều có một "linh khí" khác nhau, một "tần số" riêng biệt, một bản sắc riêng không trộn lẫn, mang theo những đặc tính độc đáo, không giống bất kỳ loại nào khác. Đá granite vững chắc mang theo linh khí trầm ổn, kiên cố, biểu tượng của sự bền bỉ, sức chịu đựng vượt thời gian và mọi biến cố. Đất sét mềm dẻo lại ẩn chứa linh khí của sự biến hóa, dung nạp, biểu tượng của sự linh hoạt, khả năng thích nghi và tái tạo không ngừng. Cây cối bám rễ vào vách hang, dù nhỏ bé, dù chỉ là những mầm rêu bám víu trên bề mặt, cũng tỏa ra linh khí mộc mạc, bền bỉ, biểu tượng của sự sống kiên cường, không chịu khuất phục trước mọi khắc nghiệt, vươn lên từ kẽ đá. Cậu bé bắt đầu dành hàng giờ, thậm chí hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng trời không đếm xuể trong bóng tối để chạm vào những bề mặt khác nhau của hang động, lắng nghe những "tiếng nói" đa dạng của chúng, cố gắng phân biệt từng loại năng lượng, từng loại rung động, từng sắc thái của linh khí, như một nhạc trưởng đang điều khiển dàn nhạc của mình. Với sự tập trung cao độ, được hỗ trợ bởi Hạt Ngọc Núi và Huyết ấn Thổ Mộc, cậu nhận ra rằng mình có thể "dẫn dắt" một phần nhỏ của những năng lượng đó, điều khiển chúng theo ý mình, dù chỉ là những tác động nhỏ bé ban đầu, nhưng đã đủ để khiến một đứa trẻ phải kinh ngạc và thán phục sức mạnh của bản thân. Khi chạm vào một tảng đá, cậu bé có thể cảm nhận một chút độ ấm len lỏi từ sâu trong lòng đất, nơi có mạch nhiệt năng ngầm, một nguồn nhiệt ấm áp, hoặc một chút lạnh lẽo từ một mạch nước ngầm gần đó đang chảy xiết, mang theo hơi sương ẩm ướt, luồn lách qua các kẽ đá. Và một điều kỳ diệu hơn: cậu có thể làm cho một viên sỏi nhỏ lăn nhẹ từ trên vách đá xuống mà không cần dùng lực vật lý, chỉ bằng một ý niệm, một rung động từ bên trong, một sự kết nối ý chí với linh khí của đá, khiến nó tuân theo mệnh lệnh của cậu. Cậu có thể cảm nhận được áp lực của dòng nước chảy xiết ngầm dưới hang, và thậm chí, cậu có thể tạo ra một gợn sóng nhỏ trên vũng nước đọng bằng ý nghĩ, làm cho mặt nước lăn tăn lay động. Khả năng điều khiển linh khí Thổ Mộc của cậu bé đang dần hình thành, không chỉ giới hạn ở việc hấp thụ mà còn mở rộng sang cả việc tương tác, tạo ra những thay đổi nhỏ trong môi trường xung quanh mình. Đây là những thử nghiệm đầu tiên, ngây thơ nhưng đầy hứa hẹn của một đứa trẻ đang học cách điều khiển sức mạnh của mình, một sức mạnh phi thường ẩn chứa trong cơ thể cậu, bắt nguồn từ chính ngọn núi, từ chính bản chất của đất và cây, và từ hạt ngọc quý giá.

Quá trình "thay da đổi thịt" của Sơn Tinh diễn ra âm thầm nhưng mạnh mẽ, không thể đảo ngược, như một cuộc tái sinh thần kỳ, một sự lột xác hoàn toàn khỏi thân xác phàm tục. Cơ thể cậu bé không còn gầy gò, xanh xao vì đói kém và bệnh tật như một xác chết di động mà trở nên săn chắc hơn, dẻo dai hơn một cách tự nhiên, như một cái cây non đang hút nhựa sống từ đất mẹ, vươn mình đón nắng, từng chút một trở nên cứng cáp, vững chãi, đầy sức sống. Làn da cậu trở nên khỏe mạnh, có màu đồng nhạt, phản chiếu một sức sống mới, một năng lượng tinh khiết đang chảy trong huyết quản, mang theo ánh sáng của sự sống, của sự hồi sinh. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ điềm tĩnh, cổ xưa hơn nhiều so với tuổi thật, dường như đã nhìn thấy những điều mà người thường không thể thấy, chứa đựng sự khôn ngoan của ngọn núi, sự hiểu biết vượt thời gian, vượt không gian. Cậu bé không còn phụ thuộc vào việc tìm kiếm thức ăn đơn thuần nữa, nỗi ám ảnh về cơn đói đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự thanh tịnh và cảm giác đủ đầy. Linh khí hấp thụ từ đất đá và hơi ấm từ Hạt Ngọc Núi đã trở thành nguồn nuôi dưỡng chính, giúp cậu duy trì sự sống và phát triển, vượt qua giới hạn sinh tồn của phàm nhân một cách khó tin, như thể cậu đang sống bằng linh khí của trời đất, không cần vật chất. Mỗi ngày, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần, tâm trí trở nên minh mẫn và kiên định hơn, không còn bị xáo trộn bởi nỗi sợ hãi hay tuyệt vọng, mà thay vào đó là sự tập trung tuyệt đối. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu, thay vào đó là sự bình yên sâu sắc, một cảm giác hòa mình vào thiên nhiên, và một khát khao mãnh liệt muốn khám phá những bí ẩn sâu thẳm hơn nữa của ngọn núi này, nơi đã trở thành ngôi nhà, người thầy và cũng là một phần máu thịt của cậu, một sự hòa nhập hoàn toàn vào hệ thống sinh thái vĩ đại của Tản Viên Sơn.

Huyết ấn Thổ Mộc trên ngực cậu bé, giờ đây đã trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, không còn là một vết mờ mà là một hình ảnh tinh xảo, sống động, tỏa ra hào quang nhẹ nhàng. Nó lấp lánh một ánh sáng xanh lục của cây cỏ và nâu đất của đất đai dịu nhẹ mỗi khi cậu tập trung hấp thụ linh khí, như một vì sao nhỏ đang tỏa sáng âm thầm trên lồng ngực cậu, là biểu tượng của sức mạnh đang lớn dần, không ngừng phát triển. Nó không chỉ là một dấu ấn vật lý, một biểu tượng, mà còn là một cổng năng lượng sống, một điểm hội tụ của linh khí, giúp cậu dễ dàng điều hòa và tích tụ linh khí vào cơ thể một cách hiệu quả hơn, với tốc độ nhanh hơn, không gặp bất kỳ trở ngại nào, như một cỗ máy hoàn hảo. Sơn Tinh dành thời gian để "giao tiếp" với huyết ấn của mình, cảm nhận sự kết nối sâu sắc giữa nó và bản thân cậu, giữa cậu và ngọn núi vĩ đại, như một sợi dây liên kết không thể cắt đứt, một mối quan hệ huyết thống tâm linh thiêng liêng. Cậu bé học được cách "tắm" trong linh khí, để nó thẩm thấu qua mọi lỗ chân lông, củng cố từng tế bào, từng thớ thịt, từng sợi gân, làm cho cơ thể cậu trở nên kiên cố như đá nhưng vẫn dẻo dai như rễ cây, có thể uốn lượn và thích nghi với mọi hoàn cảnh, chịu đựng mọi áp lực. Cậu nhận ra rằng linh khí không chỉ là một nguồn năng lượng đơn thuần, mà còn mang theo "ký ức" của đất, của cây, của thời gian, giúp cậu cảm nhận được sự cổ xưa của Tản Viên Sơn, những câu chuyện thầm lặng của hàng triệu năm địa chất, của sự hình thành và biến đổi, như thể cậu đang trở thành một phần của lịch sử ngàn năm của ngọn núi, một nhân chứng sống cho sự trường tồn của nó, một phần của huyền thoại đang được viết nên bằng chính cuộc đời cậu. Cậu cảm nhận được sự im lặng hùng vĩ của những đỉnh núi cao vút, sự kiên nhẫn của những dòng sông ngầm chảy mãi không ngừng, và sự sống mãnh liệt, bất diệt của muôn loài cây cỏ vươn lên từ đá.

Chính nhờ sự "lắng nghe" và "cảm nhận" sâu sắc này, Sơn Tinh bắt đầu nhận ra những điều kỳ lạ hơn nữa, những điều mà ngay cả những người tu luyện lâu năm cũng khó lòng đạt được, những bí mật mà chỉ ngọn núi mới có thể tiết lộ cho những ai có duyên và lòng kiên trì. Đôi khi, trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của hang động, khi mọi giác quan khác dường như ngủ yên, chỉ còn lại sự tập trung vào linh khí, cậu cảm thấy như có một "tâm trí" nào đó đang tồn tại trong lòng Tản Viên Sơn, một ý thức cổ xưa, khổng lồ, bao la và vô tận, bao trùm lên mọi thứ, từ những hạt bụi nhỏ nhất đến những khối đá vĩ đại nhất, từ những giọt nước tí tách đến những mạch ngầm cuồn cuộn. Đó không phải là một sinh vật có hình hài cụ thể, mà là một dạng năng lượng sống, một linh hồn của ngọn núi, đang âm thầm quan sát và dẫn dắt cậu bé, như một người bảo hộ vô hình, một người cha vĩ đại đang dõi theo từng bước đi của con mình, bảo vệ và chỉ lối. Mỗi lần cậu bé hấp thụ linh khí thành công, mỗi lần huyết ấn trên ngực cậu lấp lánh rực rỡ hơn, cậu cảm thấy một "tiếng vỗ về" nhẹ nhàng từ lòng núi, một sự chấp thuận, một lời động viên vô hình, truyền thẳng vào tâm trí cậu, mang lại cảm giác ấm áp và an toàn tuyệt đối, như một lời thì thầm của số phận, một lời khẳng định về con đường đã chọn, rằng cậu đang đi đúng hướng. Sơn Tinh, giờ đây không còn là Đất, đứa trẻ mồ côi vô danh trôi dạt vô định trong cuộc đời. Cậu bé đang dần trở thành "Sơn Tinh", một sinh linh được núi ban phước, một mầm non của vị thần núi tương lai, đang chờ đợi những thử thách lớn hơn, những con đường mới sẽ mở ra trong hành trình tu luyện và khám phá bản thân mình, để hoàn thiện và bộc lộ hết tiềm năng phi thường của mình. Hang Tản Viên không chỉ là nơi ẩn náu, nơi cưu mang cậu bé khỏi cơn đại hồng thủy, mà đã trở thành lò luyện vĩ đại, nơi cậu bé được sinh ra lần thứ hai, được tôi luyện bằng tinh hoa của đất trời, sẵn sàng cho một số phận vĩ đại, một sứ mệnh cao cả đang chờ đợi cậu. Cậu bé biết rằng hành trình của mình chỉ mới bắt đầu, và Tản Viên Sơn sẽ mãi là nguồn cội, là sức mạnh và là nơi trở về của cậu, là điểm tựa vững chắc cho những cuộc phiêu lưu sắp tới, một bản hùng ca về vị thần núi sắp được cất lên.