Chương 11: Tôi Luyện Dưới Ánh Sao (Sự Đồng Điệu Với Núi)

Những ngày sau đó trôi qua như một dòng chảy không ngừng của lao động và sự chiêm nghiệm thầm lặng, dưới sự giám sát âm thầm mà khắc nghiệt của lão Thổ. Mỗi bình minh, khi những vệt hồng đầu tiên hé rạng phía chân trời, nhuộm màu cam rực rỡ lên những ngọn cây cổ thụ, Sơn Tinh đã thức dậy. Cậu cảm nhận từng sợi không khí lạnh lẽo mơn man qua da thịt, mang theo mùi sương đêm và hương đất ẩm đặc trưng của núi rừng. Công việc gánh nước từ con suối nhỏ về nhà không chỉ là một nghĩa vụ nặng nhọc; nó đã trở thành một nghi thức hàng ngày, một phần không thể thiếu trong quá trình tu luyện không lời.

Mỗi khi đôi gáo tre nặng trĩu đặt lên vai, sức nặng của nước dường như kéo toàn bộ cơ thể cậu xuống, nhưng đồng thời, Sơn Tinh cảm nhận được từng thớ cơ trong chân căng ra, từng nhịp thở của lồng ngực phối hợp nhịp nhàng. Cậu không chỉ gánh nước bằng sức vật lý; cậu gánh bằng cả ý thức, bằng sự kết nối với dòng nước đang chảy, với lòng đất dưới chân. Cậu lắng nghe tiếng nước chảy róc rách, không phải là âm thanh đơn thuần, mà là một điệu nhạc phức tạp của thiên nhiên, tiếng nước va vào đá, tiếng bọt nước tan vỡ, tiếng cá lội nhẹ dưới dòng. Mỗi giọt nước đọng trên gáo tre phản chiếu ánh nắng ban mai như hàng ngàn viên pha lê lấp lánh, và Sơn Tinh có thể cảm nhận năng lượng thủy ẩn sâu trong từng giọt, sự mềm mại và sức mạnh hủy diệt tiềm tàng của nó.

Nhưng chính công việc chặt củi mới là nơi Cửu Sơn Quyết bắt đầu hé lộ những bí ẩn sâu xa nhất. Lão Thổ vẫn không giảng giải một lời, chỉ quan sát từ xa, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ. Sơn Tinh phải tự mình tìm hiểu, tự mình cảm nhận. Ban đầu, mỗi nhát rìu là một sự va chạm thô bạo giữa kim loại và gỗ, một cuộc chiến của sức lực. Cậu cảm thấy từng thớ thịt rách ra, từng vết chai sạn dày thêm trên bàn tay. Cơn đau nhức mỏi từ vai, từ cánh tay, từ lưng lan tỏa khắp cơ thể, thấm sâu vào xương tủy, nhưng Sơn Tinh cắn răng chịu đựng, không một tiếng rên.

Dần dần, cậu bắt đầu áp dụng những lời nói rời rạc của lão Thổ: "Lực từ đất sinh, qua thân mà ra", "Gỗ có mạch, nương theo mạch mà chặt", "Cây là đất, đất là cây, một thể bất phân." Khi vung rìu, cậu không còn chỉ dùng sức cơ bắp. Cậu cảm nhận một luồng năng lượng vô hình, mờ ảo, từ lòng đất dâng lên qua đôi chân trần, qua cột sống, qua cánh tay, và hội tụ tại lưỡi rìu. Cậu cảm nhận được "linh hồn của cây", từng sợi gỗ đan xen, từng mạch nhựa chảy. Mỗi nhát rìu, thay vì là một cú đập thô bạo, lại trở thành một sự "đồng điệu" với cây. Cậu không chặt cây, mà như đang "tách" nó ra theo những đường vân tự nhiên, theo "mạch gỗ" mà linh khí chỉ dẫn. Lưỡi rìu như một phần mở rộng của ý chí cậu, sắc bén và chính xác đến kinh ngạc. Tiếng rìu bổ vào gỗ không còn khô khốc mà trở nên vang dội, sâu lắng, như tiếng trống dội của núi. Khi một thân cây đổ xuống, một luồng linh khí Thổ Mộc tinh thuần từ chính thân cây đó bỗng dâng trào, hòa vào huyết ấn trên ngực Sơn Tinh, khiến nó phát sáng dịu nhẹ, và cậu cảm thấy một dòng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, xoa dịu những cơn đau nhức, bồi bổ lại năng lượng đã hao tổn.

Đêm về, sau bữa cơm đạm bạc với rau rừng và cơm nấu bằng gạo lứt thô, khi lão Thổ ngồi thiền dưới gốc cây cổ thụ, Sơn Tinh sẽ tìm một góc khuất, dưới ánh trăng và những vì sao lấp lánh như những viên kim cương trên nền nhung đen của bầu trời, và lấy miếng vỏ cây "Cửu Sơn Quyết" ra chiêm nghiệm. Miếng vỏ cây xù xì, gồ ghề, từng đường vân như một bản đồ địa chất cổ xưa. Cậu không dùng mắt đọc, mà dùng linh giác và huyết mạch để "cảm nhận" những ký hiệu khắc trên đó. Mỗi ký hiệu không chỉ là một hình vẽ; nó là một ý niệm, một rung động, một dòng chảy năng lượng. Cậu cảm nhận được sự hình thành của núi, sự nứt gãy của vỏ trái đất, sự phun trào của dung nham, sự bồi đắp của đất đá, sự vươn lên của cây cỏ, tất cả đều được gói gọn trong những nét vẽ đơn giản.

Thông qua việc chiêm nghiệm và lao động, Sơn Tinh bắt đầu nhận ra một sự thật sâu sắc: Cửu Sơn Quyết không phải là một bộ công pháp để "điều khiển" tự nhiên, mà là để "hòa mình" vào tự nhiên, để trở thành một phần của núi. Mỗi khi cậu chặt củi, cậu không chỉ chặt cây, mà còn là đang kết nối với nó, hiểu rõ cấu trúc của nó. Mỗi khi cậu gánh nước, cậu không chỉ gánh nước, mà còn là đang cảm nhận dòng chảy của sự sống. Sức mạnh của cậu không đến từ việc cưỡng ép, mà đến từ sự đồng điệu. Cơ thể cậu dần trở nên rắn chắc hơn, từng thớ cơ được tôi luyện, xương cốt trở nên dẻo dai và bền bỉ hơn, nhưng không phải là sự cứng cáp thô kệch, mà là sự kiên cố ẩn chứa sự linh hoạt. Cậu cảm nhận được từng mạch linh khí trong cơ thể mình giờ đây luân chuyển trôi chảy hơn, dồi dào hơn, mang theo một năng lượng của đất và cây.

Lão Thổ, vẫn im lặng, nhưng đôi khi, khi Sơn Tinh hoàn thành một công việc nào đó một cách hoàn hảo, lão sẽ khẽ gật đầu, hoặc một ánh mắt lóe lên sự hài lòng thoáng qua, đủ để Sơn Tinh nhận ra sự chấp thuận của lão. Những lúc như vậy, Sơn Tinh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một cảm giác được công nhận mà cậu đã khao khát từ rất lâu. Cuộc sống nơi đây khắc nghiệt, cô độc, nhưng nó đang định hình Sơn Tinh, biến cậu từ một đứa trẻ may mắn có huyết mạch thần linh thành một thiếu niên thực sự mạnh mẽ, không chỉ về thể chất mà còn về ý chí, về sự hiểu biết sâu sắc về thế giới. Cậu biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu, và những bí mật vĩ đại hơn của Cửu Sơn Quyết và của chính ngọn Tản Viên Sơn vẫn đang chờ đợi cậu khám phá.