Lời nói của lão tiều phu, khàn khàn nhưng chứa đựng một uy lực khó hiểu, một âm vang vọng từ những chiều không gian cổ xưa, như một mệnh lệnh khắc sâu vào từng nguyên tử trong không khí, đã định đoạt bước đường tiếp theo của Sơn Tinh, xoay chuyển bánh xe số phận cậu theo một hướng hoàn toàn mới. Cậu bé, dù mang trong mình dòng huyết mạch Thần Nông Thổ Hoàng cuộn chảy không ngừng và sức mạnh vượt xa mọi giới hạn phàm tục, nhưng trước ánh mắt già nua mà thâm sâu, thăm thẳm như vực thẳm của lão, lại cảm thấy một sự tuân phục khó cưỡng, một sự thần phục bản năng, không lời. Ánh mắt cậu lần cuối quét qua vệt khói bếp mỏng manh đang vương vấn giữa tán rừng, nơi mùi cơm nóng và những ký ức tuổi thơ xa vời, những mảnh ghép rời rạc về gia đình đã mất, vẫn còn đọng lại, như một lời hứa hẹn về sự ấm áp đã mất, một lời mời gọi không thể chối từ. Rồi, với một cái gật đầu khẽ khàng, chậm rãi, nhưng đầy quyết tâm, cậu chính thức chấp nhận định mệnh mới của mình, không hề biết rằng đây là khởi đầu cho một hành trình đầy khắc nghiệt, đau đớn nhưng cũng vô cùng ý nghĩa, một chặng đường chuyển mình hóa rồng.
Lão tiều phu quay lưng lại, không nói thêm lời nào, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu cho Sơn Tinh đi theo, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy quyền uy. Cậu bước theo sau lão, men theo một lối mòn nhỏ hẹp, gần như vô hình giữa thảm thực vật dày đặc của Tản Viên Sơn, nơi từng loại cây cỏ chen chúc, phủ kín mặt đất. Con đường này không giống bất kỳ lối mòn nào Sơn Tinh từng cảm nhận hay tự tạo ra trong lòng núi; nó được hình thành từ vô số bước chân mỏi mệt, những dấu ấn mờ nhạt trên nền đất ẩm, từng chiếc lá khô bị giẫm nát, từng hòn sỏi nhỏ bị đẩy sang một bên, những viên đá lăn nhẹ dưới gót chân lão. Không khí dần trở nên thoáng đãng hơn, mùi rêu phong ẩm ướt giảm dần, nhường chỗ cho hương đất khô, mùi gỗ mục và một chút mùi khói nhẹ nhàng, ám ảnh, len lỏi qua từng kẽ lá, từng sợi không khí.
Mỗi bước chân của lão tiều phu đều chắc chắn và trầm ổn một cách lạ thường, không một chút vội vã, như thể lão đang hòa mình vào nhịp đập của chính ngọn núi, từng tế bào đều đồng điệu với nhịp thở của Tản Viên Sơn. Sơn Tinh, với các giác quan nhạy bén đã được tôi luyện đến cực độ, có thể cảm nhận được từng thớ cơ trong chân lão hoạt động, từng khớp xương khẽ động, và đặc biệt là luồng linh khí Thổ nguyên bản, mờ ảo nhưng mạnh mẽ, không ngừng lưu chuyển dưới mỗi bước chân của lão, như một dòng sông ngầm. Dường như lão tiều phu đang "hút" năng lượng từ lòng đất qua lòng bàn chân, từng mạch máu, từng huyệt đạo, và mỗi bước đi lại "trả lại" một phần linh khí đã được tinh lọc, tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín, vô hình, một sự trao đổi năng lượng vi mô không ngừng. Đây là một phương pháp tu luyện mà Sơn Tinh chưa từng thấy, nó khác xa với cách cậu hấp thụ linh khí thụ động từ Hạt Ngọc Núi hay Huyết ấn Thổ Mộc. Cậu bắt đầu mô phỏng theo, từng chút một, cố gắng cảm nhận sự kết nối tương tự với mặt đất dưới chân mình, từng hạt cát, từng viên đá.
Hành trình không kéo dài quá lâu, nhưng đủ để Sơn Tinh cảm nhận sự thay đổi rõ rệt của địa hình và năng lượng. Sau khoảng thời gian đi bộ, Sơn Tinh nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc đến kinh ngạc: một căn nhà tranh vách đất nhỏ bé, lợp bằng lá cọ và rơm rạ đã bạc màu, ẩn mình dưới tán cây cổ thụ khổng lồ, những cành lá sum suê che phủ gần hết ngôi nhà. Căn nhà tọa lạc trên một sườn đồi thoai thoải, nhìn ra một thung lũng nhỏ, nơi có một con suối trong vắt chảy qua, tiếng nước chảy róc rách nghe thật êm tai. Một luồng khói bếp nhỏ vẫn vương vấn từ ống khói bằng đất nung, tỏa ra mùi hương ấm áp của củi cháy. Xung quanh nhà là một mảnh vườn nhỏ, trồng vài luống rau xanh đơn sơ và một vài cây ăn quả dại, tất cả đều tươi tốt một cách kỳ lạ. Tất cả đều toát lên vẻ mộc mạc, tĩnh lặng, và có phần tiêu điều, nhưng lại ẩn chứa một sức sống bền bỉ.
Cuộc sống "nô lệ" của Sơn Tinh bắt đầu từ đó, trong sự cô độc và lao động không ngừng. Lão tiều phu, giờ đây được Sơn Tinh gọi là "Lão Thổ" theo lời lão tự xưng, quả thực rất khắc nghiệt, không một chút nhân nhượng. Mỗi ngày, Sơn Tinh phải dậy từ tờ mờ sáng, khi sương đêm còn đọng trên từng ngọn cỏ, từng chiếc lá, lung linh như những hạt ngọc. Công việc đầu tiên là gánh nước từ con suối nhỏ về đầy chum vại, mỗi lần gánh là hai gáo tre nặng trĩu trên vai, từng giọt nước mát lạnh thấm vào vai áo, chảy dài xuống lưng, cảm giác buốt giá nhưng sảng khoái. Sau đó là công việc nặng nhọc nhất: chặt củi. Lão Thổ không cho phép Sơn Tinh dùng chút linh khí nào để hỗ trợ; cậu phải dùng sức lực thuần túy của cơ thể, vung chiếc rìu gỗ nặng trĩu chặt vào những thân cây đã đổ, từng thớ gỗ cứng rắn như thép. Từng nhát rìu đều phải chính xác, dứt khoát, tiếng rìu bổ vào gỗ vang dội khắp khu rừng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, hòa vào đất. Ban đầu, cơ thể Sơn Tinh, dù đã được linh khí bồi bổ, vẫn cảm thấy đau nhức từng thớ thịt, từng khớp xương, từng gân cốt, một cơn đau râm ran kéo dài suốt đêm, nhưng cậu không dám than vãn, không dám hé răng kêu một tiếng. Ánh mắt nghiêm khắc của lão Thổ luôn dõi theo, không bỏ sót một động tác nào, và mỗi khi Sơn Tinh tỏ vẻ mỏi mệt, lão lại buông ra một câu nói trầm ấm nhưng đầy sức nặng, như một lời răn đe: "Núi không biết mệt, con người cũng đừng nên biết mệt. Sức mạnh đến từ sự kiên trì."
Trong những giờ phút lao động cật lực đó, khi cơ thể mỏi rã rời, Sơn Tinh dần nhận ra điều kỳ lạ, một sự thật ẩn giấu đằng sau sự khắc nghiệt. Lão Thổ không chỉ bắt cậu làm việc cật lực về thể chất, mà còn như đang "huấn luyện" cậu bằng một phương pháp đặc biệt, một phương pháp tu luyện ngầm. Khi chặt củi, lão Thổ không hề dạy cậu bất kỳ chiêu thức hay kỹ thuật đặc biệt nào, không một lời giảng giải về công pháp. Thay vào đó, lão chỉ yêu cầu cậu cảm nhận "linh hồn của cây", "mạch gỗ", và "lực tương tác giữa rìu và gỗ", từng chút một, từng khoảnh khắc. Mỗi khi Sơn Tinh vung rìu, lão lại thỉnh thoảng nói một câu bâng quơ, như một lời thì thầm của gió: "Lực từ đất sinh, qua thân mà ra", hoặc "Gỗ có mạch, nương theo mạch mà chặt, không cần dùng sức mạnh", hay "Cây là đất, đất là cây, một thể bất phân, vạn vật đồng nhất." Ban đầu, Sơn Tinh hoàn toàn không hiểu, chỉ cho rằng lão đang nói những lời vô nghĩa, những câu nói của một người già lẩn thẩn. Nhưng dần dần, khi cậu cố gắng tập trung vào những lời ấy trong khi làm việc, cố gắng cảm nhận từng rung động nhỏ nhất, cậu bắt đầu cảm nhận được điều gì đó khác biệt, một sự khai sáng dần hé mở trong tâm trí.
Khi chặt củi, cậu không còn chỉ cảm nhận sức nặng của chiếc rìu, mà cảm nhận được dòng năng lượng vô hình từ lòng đất truyền lên qua đôi chân, qua cơ thể, tập trung vào cánh tay và lưỡi rìu, biến chiếc rìu thành một phần mở rộng của chính cậu. Cậu cảm nhận được từng thớ gỗ phản kháng, từng đường vân ẩn chứa "mạch" của cây, nơi năng lượng sống của cây luân chuyển. Mỗi khi một khúc củi lớn bị tách ra, Sơn Tinh cảm thấy một dòng linh khí Thổ Mộc từ chính khúc củi đó hòa vào cơ thể cậu, nhẹ nhàng nhưng liên tục, như một dòng suối nhỏ chảy vào đại dương. Đây không phải là sự hấp thụ linh khí thông thường, mà là một sự "cộng hưởng" giữa linh khí của cậu và linh khí của vật chất, một sự đồng điệu giữa tinh thần và vật chất.
Vào những đêm trăng sáng, khi lão Thổ ngồi thiền bên gốc cây cổ thụ sau nhà, một gốc cây sần sùi, cổ kính, lá cây xanh tốt quanh năm, Sơn Tinh, sau một ngày lao động mệt nhoài, thường lén quan sát lão từ khung cửa sổ nhỏ. Lão ngồi bất động như một tảng đá, như một pho tượng cổ xưa, nhưng luồng linh khí Thổ quanh lão lại rung động một cách nhịp nhàng, hòa vào không khí, rồi lại chảy xuống đất, tạo thành những vòng sóng năng lượng vô hình, lan tỏa khắp không gian. Thỉnh thoảng, lão lại lẩm bẩm những câu nói khó hiểu, như những bài ca cổ xưa, những lời chú ẩn chứa sức mạnh nguyên thủy, những bí mật của vũ trụ.
Một đêm, khi Sơn Tinh đang lén quan sát, cố gắng ghi nhớ từng lời lẩm bẩm của lão, lão Thổ bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng vào cậu bằng ánh mắt sắc bén, không chút ngạc nhiên, như thể lão đã biết cậu ở đó từ lâu. "Ngươi muốn biết cách sức mạnh của núi hoạt động không, thằng nhóc? Cách mà đất đá và cây cối tương tác với nhau, cách mà mọi thứ đều kết nối?" Lão không đợi Sơn Tinh trả lời, chỉ giơ một bàn tay gầy guộc, xương xẩu lên. Trên lòng bàn tay lão, một miếng vỏ cây khô, xù xì, gồ ghề, tưởng chừng vô tri, bỗng hiện ra. Trên miếng vỏ cây ấy, những đường nét kỳ lạ, như những ký hiệu cổ xưa, những hình vẽ đơn giản nhưng đầy ẩn ý, dần dần hiện rõ, như thể chúng được khắc sâu vào đó từ ngàn đời, được tạo ra từ sự kết tinh của linh khí núi.
"Đây là 'Cửu Sơn Quyết'," lão Thổ nói, giọng trầm ấm nhưng lại mang theo một sự thiêng liêng, một trọng trách lớn lao. "Nó không phải là những bài kinh cầu kỳ, những lời tụng niệm rườm rà, mà là bản chất của núi, bản chất của đất trời. Ghi nhớ. Cảm nhận. Và hòa mình." Lão đặt miếng vỏ cây xuống đất một cách nhẹ nhàng, rồi quay lưng lại tiếp tục thiền định, như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể lão chỉ vừa trao đi một món đồ tầm thường.
Sơn Tinh bước tới, thận trọng nhặt miếng vỏ cây lên. Dưới ánh trăng, những ký hiệu trên vỏ cây bỗng phát ra một ánh sáng mờ ảo, lung linh, tựa như những vì sao nhỏ đang nhấp nháy. Cậu nhìn vào chúng, và một dòng thông tin khổng lồ bỗng ập vào tâm trí cậu, không phải bằng ngôn ngữ, mà bằng những hình ảnh, những cảm giác, những rung động, những dòng chảy năng lượng thuần túy. Đó là những bí mật về cách núi hình thành, cách đất thở, cách cây vươn mình, cách linh khí luân chuyển trong lòng địa cầu, cách vạn vật tương tác với nhau, những kiến thức vượt xa mọi sự hiểu biết của con người. Đây không chỉ là một bí kíp tu luyện, mà là một sự hiểu biết sâu sắc về vũ trụ, về mối liên hệ giữa vạn vật, về sự tồn tại của chính mình.
Từ đêm đó, mỗi khi không làm việc, Sơn Tinh lại lặng lẽ nghiên cứu miếng vỏ cây. Cậu không đọc, mà "cảm nhận" nó bằng huyết mạch và linh giác của mình, bằng sự kết nối sâu sắc với tự nhiên. Những ký hiệu bắt đầu hiện lên trong giấc mơ, trong từng nhát rìu chặt củi, trong từng bước chân đi trên đất, trong từng giọt mồ hôi rơi xuống. Lão Thổ vẫn im lặng, không hề hỏi han hay chỉ dẫn thêm một lời nào, nhưng ánh mắt lão đôi khi lại thoáng hiện lên một sự hài lòng. Sơn Tinh biết, đây chính là sự "truyền thụ" bí mật mà lão đã dành cho cậu, một sự truyền thụ không lời, nhưng đầy ý nghĩa. Cuộc sống "nô lệ" đầy gian khổ bỗng trở thành một trường học vô giá, nơi mỗi nhát rìu, mỗi giọt mồ hôi đều là một bài học sâu sắc, mở ra những cánh cửa mới vào thế giới của sức mạnh và trí tuệ, của sự hiểu biết và giác ngộ. Sơn Tinh đã bước vào một giai đoạn mới của tu luyện, không còn là đứa trẻ may mắn hấp thụ linh khí, mà là một người học trò đang nỗ lực giải mã những bí mật vĩ đại của núi non và đất trời, chuẩn bị cho một vận mệnh lớn lao đang chờ đợi cậu ở phía trước.