Chương 12: Nâng Tầm Huyết Mạch (Sự Biến Đổi Của Thân Thể)

Thời gian dưới sự chỉ dạy âm thầm của lão Thổ trôi đi không ngừng, tựa như dòng suối không bao giờ cạn, mỗi khắc đều đọng lại những dấu ấn sâu sắc trên cơ thể và linh hồn của Sơn Tinh. Những ngày đầu chỉ là sự mỏi mệt đơn thuần của cơ bắp, nhưng giờ đây, cậu cảm thấy cơ thể mình đang trải qua một sự biến đổi vi tế, một quá trình tôi luyện từ trong ra ngoài, từ cốt tủy đến da thịt. Không còn là những cơn đau nhức thông thường; thay vào đó, là một cảm giác râm ran, như có hàng vạn sợi rễ nhỏ đang len lỏi khắp cơ thể, hút lấy năng lượng từ lòng đất và không khí, rồi truyền vào từng tế bào.

Mỗi buổi sáng, khi ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, vẽ lên nền đất những hình thù đan xen của ánh sáng và bóng tối, Sơn Tinh đã thức dậy với một nguồn năng lượng mới. Cậu không còn gánh nước một cách máy móc. Dưới sự ảnh hưởng của Cửu Sơn Quyết, mỗi bước chân gánh nước giờ đây là một bài tập thiền động. Cậu cảm nhận trọng lực của hai gáo tre nặng trĩu trên vai, không còn là sức nặng thuần túy mà là một áp lực, một thử thách để cơ thể cậu đồng điệu với lực hút của Trái Đất. Dòng nước trong gáo không chỉ là vật chất; cậu cảm nhận được hàng ngàn phân tử nước dao động, tiếng nước vỗ vào thành gáo, tiếng bọt khí li ti vỡ tan, tất cả đều là những tín hiệu năng lượng, hòa vào nhịp đập của bản thân.

Đặc biệt, trong công việc chặt củi, sự tinh thông của Sơn Tinh với Cửu Sơn Quyết đã đạt đến một tầng bậc mới. Lão Thổ vẫn im lặng, nhưng những nhiệm vụ mà lão giao cho cậu lại ngày càng trở nên phức tạp và đòi hỏi sự tinh tế cao hơn. Không còn là những thân cây đã đổ một cách dễ dàng; giờ đây, đôi khi lão lại chỉ vào một cây cổ thụ đã mục ruỗng phần lõi, hoặc một cây bị bệnh đã chết khô, yêu cầu Sơn Tinh phải chặt nó mà không làm tổn hại đến những cây xung quanh, hoặc phải lấy ra những phần gỗ đặc biệt theo hình dạng cụ thể.

Để hoàn thành những nhiệm vụ này, Sơn Tinh không thể chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp hay những cảm nhận sơ khai. Cậu phải thực sự "hòa mình" vào cây, trở thành một phần của nó. Khi đứng trước một thân cây, cậu nhắm mắt lại, hít sâu, cảm nhận từng dòng linh khí Thổ Mộc từ lòng đất dâng lên qua rễ, qua thân, len lỏi vào từng cành lá. Cậu cảm nhận được "mạch gỗ" của cây, không chỉ là đường vân vật lý, mà là dòng chảy năng lượng sống bên trong. Cậu biết chính xác nơi nào thớ gỗ mềm yếu nhất, nơi nào năng lượng bị tắc nghẽn, và nơi nào cần phải tác động để đạt hiệu quả tối ưu.

Khi vung rìu, đó không còn là một nhát bổ bình thường. Rìu dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang mờ ảo của linh khí Thổ Mộc, không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại rõ ràng với linh giác của Sơn Tinh. Lưỡi rìu không chặt, mà như "tách" từng thớ gỗ, từng sợi mạch, theo đúng "mạch" mà cậu đã cảm nhận. Tiếng rìu bổ vào gỗ trở nên giòn tan, dứt khoát, không còn nặng nề mà mang một âm điệu kỳ lạ, như tiếng của núi đang thở. Mỗi khi một khúc gỗ được tách ra hoàn hảo, một luồng linh khí tinh túy từ cây bỗng dâng trào mạnh mẽ hơn, không chỉ xoa dịu cơ thể mà còn len lỏi vào từng tạng phủ, từng kinh mạch của Sơn Tinh, khiến huyết ấn trên ngực cậu phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.

Dưới sự tác động của linh khí Thổ Mộc tinh thuần được hấp thụ liên tục và sự tôi luyện của Cửu Sơn Quyết, cơ thể Sơn Tinh bắt đầu biến đổi một cách đáng kinh ngạc. Làn da của cậu trở nên chai sạn hơn, nhưng không phải là sự thô ráp, mà là một vẻ rắn chắc, bền bỉ, mang một sắc thái ngăm đen khỏe mạnh. Tóc cậu vẫn đen nhánh, nhưng ánh mắt đã trở nên sâu thẳm hơn, tĩnh lặng hơn, phản chiếu sự minh triết của núi rừng. Cậu có thể cảm nhận từng rung động nhỏ nhất dưới lòng đất, tiếng rễ cây len lỏi, tiếng mạch nước ngầm chảy qua những tầng đá sâu nhất. Thính giác của cậu cũng đạt đến đỉnh cao, có thể nghe thấy tiếng côn trùng nhỏ xíu cựa quậy dưới lớp lá mục từ khoảng cách xa, tiếng đất đá dịch chuyển nhẹ nhàng dưới chân núi.

Trong những đêm trăng sáng, khi Lão Thổ vẫn ngồi thiền định một cách bất động, Sơn Tinh sẽ tìm một tảng đá phẳng, nhắm mắt lại, và hòa mình vào cảnh vật xung quanh. Cậu cảm nhận sự lưu chuyển của linh khí trong không gian, sự hấp thụ năng lượng của cây cỏ dưới ánh trăng. Cậu không chỉ đọc Cửu Sơn Quyết trên miếng vỏ cây; cậu sống với nó, thở với nó. Mỗi ký hiệu, mỗi đường nét trên vỏ cây giờ đây không chỉ là kiến thức; chúng là một phần của bản năng, một ngôn ngữ mà cơ thể cậu đã hiểu. Cậu cảm thấy như mình đang dần hòa làm một với Tản Viên Sơn, không chỉ là cư dân, mà là một nhịp đập, một hơi thở của chính ngọn núi vĩ đại.

Mặc dù lão Thổ vẫn rất kiệm lời, nhưng đôi khi, lão sẽ chỉ vào một vệt khoáng chất lạ trên tảng đá, hay một cây nấm mọc ở khe núi sâu, và chỉ nói một từ duy nhất: "Cảm nhận." Và Sơn Tinh sẽ dồn toàn bộ linh giác của mình để thấu hiểu, để cảm nhận bản chất của vật chất đó. Từ những bài học không lời ấy, Sơn Tinh bắt đầu hiểu rằng sự tu luyện của lão Thổ không chỉ dừng lại ở sức mạnh; nó là một sự thấu hiểu về bản chất của vạn vật, về sự sống và cái chết, về sự cân bằng của tự nhiên. Cậu biết rằng cuộc sống nơi đây, dù khắc nghiệt đến đâu, cũng đang chuẩn bị cho cậu một điều gì đó vĩ đại hơn. Lão Thổ không chỉ là một ông già tiều phu; lão là một người thầy, một bậc đạo sư bí ẩn, đang dẫn dắt cậu trên con đường trở thành một phần không thể tách rời của chính linh hồn Tản Viên Sơn.