Vùng Đất Cổ Mộ chìm trong sự tĩnh mịch đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những lăng mộ đổ nát và tiếng Thần Long vàng kim khẽ gầm gừ trên vai Thạch Sơn. Khí tức u ám và những dấu hiệu của địa mạch bị hủy hoại ngày càng rõ rệt, khiến Thạch Sơn quyết định không thể chần chừ. Việc khôi phục sự cân bằng cho vùng đất này là ưu tiên hàng đầu, trước khi tìm kiếm Tam Sinh Thạch.
"Thần Long, chúng ta sẽ hàn gắn địa mạch," Thạch Sơn trầm giọng nói. Hắn không thể để một vùng đất bị tà khí xâm chiếm, đặc biệt là một nơi quan trọng như Cổ Mộ.
Thần Long vàng kim gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tinh anh của nó nhìn sâu vào những vết nứt vô hình của địa mạch mà chỉ Thạch Sơn mới có thể cảm nhận được.
Thạch Sơn tìm đến những điểm trọng yếu của địa mạch, nơi những dòng linh khí bị đứt đoạn nghiêm trọng nhất. Hắn ngồi xuống, khoanh chân, đặt Thạch Long Ấn lên đầu gối, và bắt đầu vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ hồi phục.
Hắn nhắm mắt lại, dồn toàn bộ tâm trí vào việc kết nối với linh khí của đất. Hào quang cửu long quanh hắn bùng lên rực rỡ, không ngừng hấp thụ linh khí từ mọi ngóc ngách của Vùng Đất Cổ Mộ, đồng thời giải phóng những luồng linh khí thuần khiết nhất từ trong cơ thể hắn, những luồng linh khí đã được Thần Long tải đạo và rèn vĩ khí.
Quá trình hàn gắn địa mạch diễn ra chậm rãi nhưng đầy uy lực. Thạch Sơn không chỉ đơn thuần là truyền linh khí vào đất. Hắn dùng ý niệm của mình để "chạm" vào từng mạch linh khí bị đứt đoạn, dùng linh khí thuần khiết của Địa Môn để nối liền chúng, dùng sức mạnh của núi non để củng cố chúng, và dùng sự thấu hiểu về Đạo để định hướng dòng chảy của chúng.
Khi Thạch Sơn tập trung cao độ, Thần Long vàng kim bay lượn quanh hắn, tạo thành một vòng tròn bảo vệ. Ánh sáng vàng kim của nó hòa quyện với ánh sáng ngọc thạch từ Thạch Sơn, tạo thành một khung cảnh kỳ vĩ, như thể một vị thần đang tái tạo thế giới. Những linh hồn lang thang trong Vùng Đất Cổ Mộ, ban đầu yếu ớt, giờ đây lại bị thu hút bởi ánh sáng thuần khiết. Chúng không tấn công, mà chỉ lượn lờ xung quanh, như đang lắng nghe một bản giao hưởng của sự sống và cái chết.
Sau nhiều giờ liền, Thạch Sơn mở mắt. Hắn thở dốc, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, nhưng một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi hắn. Hắn đã làm được. Những mạch linh khí bị đứt đoạn của Vùng Đất Cổ Mộ đã được nối liền, dòng chảy linh khí đã trở lại thông suốt. Dù không thể phục hồi hoàn toàn như ban đầu, nhưng sự sống đã bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách của vùng đất. Cây cối xung quanh Thạch Sơn, vốn cằn cỗi, giờ đây đã xanh tươi trở lại.
"Xong rồi..." Thạch Sơn thều thào.
Đúng lúc đó, từ sâu trong một lăng mộ cổ kính nhất, nằm ở trung tâm của Vùng Đất Cổ Mộ, một luồng ánh sáng xanh biếc yếu ớt bỗng chốc bùng lên, rồi từ từ bay ra, lượn lờ trong không khí. Đó là một linh hồn, nhưng không phải là linh hồn người phàm. Nó mang theo một vẻ uy nghiêm cổ xưa, một sự vĩ đại bị thời gian và nỗi đau phong hóa. Linh hồn này có hình dáng của một con rồng, nhưng rất mờ ảo, như một làn khói.
Long Hồn đầu tiên của Long Tộc.
Đây chính là điều mà Long Hồn ở Đông Hải đã đề cập. Linh hồn Long Tổ đã bị mắc kẹt ở đây, không thể siêu thoát do sự hủy hoại của địa mạch. Giờ đây, khi địa mạch đã được hàn gắn, nó đã có thể xuất hiện.
Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn bỗng chốc gầm lên một tiếng vang vọng, âm thanh của sự kinh ngạc và tôn kính. Nó lập tức bay xuống, cúi đầu trước Long Hồn Tổ, như một hậu duệ đang chào đón tổ tiên.
Linh hồn Long Tổ từ từ bay đến gần Thạch Sơn. Ý niệm của nó truyền thẳng vào tâm trí hắn, giọng nói của nó cổ xưa và trầm lắng, mang theo nỗi buồn của hàng ngàn năm phong ấn, nhưng giờ đây đã pha lẫn sự nhẹ nhõm:
"Hậu duệ của Địa Môn... Ngươi đã làm được. Ngươi đã giải thoát ta khỏi gông cùm của thời gian và sự hủy hoại. Ngươi đã nối liền huyết mạch của mảnh đất này..."
Long Tổ dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nó trở nên nghiêm trọng. "Ta đã chứng kiến tất cả. Ta đã cảm nhận được sự hủy hoại của Thiên Quỷ Chi Nhãn, và cả lời sấm truyền về Âm Phủ Thâm Uyên... Hậu duệ, ngươi là hy vọng duy nhất."
"Ta muốn hỏi ngài về Tam Sinh Thạch," Thạch Sơn nói, hắn không ngần ngại.
Linh hồn Long Tổ khẽ gật đầu, dù chỉ là một làn khói mờ ảo. "Tam Sinh Thạch... là ba viên đá nắm giữ quyền năng của Thiên Đạo. Viên thứ nhất, Thạch Quá Khứ, phong ấn ký ức và lịch sử của vạn vật, nằm ở nơi này, trong Vùng Đất Cổ Mộ, ẩn sâu dưới lăng mộ của ta. Nó đã bị tà ác che giấu, và chỉ khi địa mạch được hàn gắn, ngươi mới có thể tìm thấy nó."
"Còn hai viên kia?" Thạch Sơn hỏi, tim hắn đập nhanh hơn.
"Viên thứ hai, Thạch Hiện Tại, nắm giữ sức mạnh của sự sống và thời gian, nằm ở một nơi linh khí hội tụ, nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy... Hồ Thiên Sơn," Long Tổ đáp. "Còn viên thứ ba, Thạch Tương Lai, nắm giữ bí mật của vận mệnh và sự biến đổi, nằm ở nơi chỉ những kẻ có trái tim thuần khiết nhất mới có thể tìm thấy... Cực Bắc Băng Cung."
Thạch Sơn thầm ghi nhớ từng lời Long Tổ nói. Ba viên đá, ba nơi chốn, ba thử thách.
Long Tổ lại nói tiếp, giọng nó yếu dần. "Sức mạnh của ta đã cạn kiệt, nhưng ta có thể giúp ngươi một phần. Linh hồn ta... sẽ hòa vào Thạch Long Ấn của ngươi, tăng cường sức mạnh của Địa Môn và khả năng trấn áp tà ác. Nó sẽ giúp ngươi trên con đường phía trước."
Chưa kịp nói lời nào, linh hồn Long Tổ bỗng chốc biến thành một luồng sáng xanh biếc khổng lồ, lao thẳng vào Thạch Long Ấn trong tay Thạch Sơn. Ngay lập tức, Thạch Long Ấn rung chuyển dữ dội, ánh sáng ngọc thạch từ nó bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và trên bề mặt ấn, một hình ảnh rồng bạc cổ kính, uy nghiêm, từ từ hiện lên, hòa quyện với hình ảnh rồng vàng kim đã có sẵn.
Thạch Sơn cảm nhận được một luồng sức mạnh mới đang chảy vào cơ thể, một sự cộng hưởng sâu sắc hơn với linh khí của Địa Môn và linh khí Long Tộc. Hắn biết, giờ đây, Thạch Long Ấn của hắn không chỉ là ấn của Người Gánh Núi, mà còn mang trong mình sức mạnh của Long Hồn Tổ.
Linh hồn Long Tổ đã hoàn toàn hòa nhập vào Thạch Long Ấn, mang theo sự yên bình cuối cùng. Vùng Đất Cổ Mộ giờ đây trở nên hoàn toàn thanh tịnh.
Thạch Sơn nhìn Thạch Long Ấn, ánh mắt hắn đầy sự quyết tâm. Hắn đã tìm được manh mối đầu tiên của Tam Sinh Thạch, và sức mạnh của hắn đã được tăng cường. Hành trình của hắn, một lần nữa, lại bước sang một chương mới, đầy thử thách nhưng cũng đầy hứa hẹn.