Dưới đáy vực thẳm đã được thanh tẩy, ánh sáng vàng kim từ Thần Long và hào quang ngọc thạch của Thạch Sơn chiếu rọi, xua tan mọi tàn dư của hắc khí. Long Hồn khổng lồ, thân rồng bạc lấp lánh, giờ đây đã hoàn toàn tự do, không còn chút dấu vết nào của sự đau đớn. Nó từ từ hạ mình xuống, cúi đầu trước Thạch Sơn, một hành động thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
"Đại ân nhân của Long Tộc... Ngươi đã cứu mạng ta, cứu lấy sinh mệnh của Đông Hải," Long Hồn truyền ý niệm vào tâm trí Thạch Sơn, giọng nói của nó vang vọng như tiếng chuông ngân dưới lòng biển, đầy vẻ uy nghiêm và thành kính. "Ta nợ ngươi một ân tình lớn."
Thạch Sơn gật đầu. "Không cần đa tạ. Đó là sứ mệnh của ta. Đông Hải cần được bình yên."
Long Hồn khẽ gầm gừ, đôi mắt rồng của nó nhìn sâu vào Thạch Sơn, như muốn nhìn thấu mọi bí mật. "Ngươi... không chỉ là Người Gánh Núi, mà còn là Hàng Long Giáng Thế thực sự. Sức mạnh của Địa Môn kết hợp với sự thanh khiết của Đạo... Ngươi là tồn tại duy nhất có thể đối phó với Thiên Quỷ Chi Nhãn."
Nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thần Long vàng kim đang đậu trên vai Thạch Sơn. "Vị Long huynh đệ này... cũng mang theo huyết mạch Long Tổ. Hóa ra, Long Hồn của ta đã cảm nhận được sự hiện diện của người ngay từ đầu, đó là lý do ta gửi lời kêu cứu."
Thần Long vàng kim khẽ gáy một tiếng, như một lời chào hỏi với Long Hồn.
Long Hồn tiếp tục truyền ý niệm, giọng nó trở nên nghiêm trọng. "Việc Thiên Quỷ Chi Nhãn xuất hiện không phải là ngẫu nhiên. Nó là một dấu hiệu... một điềm báo."
Thạch Sơn nheo mắt. "Điềm báo gì?"
"Thiên Quỷ Chi Nhãn là một mảnh vỡ của Âm Phủ Thâm Uyên," Long Hồn chậm rãi giải thích, ý niệm của nó trở nên rõ ràng và đầy sức nặng. "Nó vốn bị phong ấn vĩnh viễn ở một nơi gọi là Đảo Âm Dương, nằm sâu trong Tứ Hải bao la. Nhưng việc nó xuất hiện ở Đông Hải, dù chỉ là một mảnh vỡ nhỏ, cho thấy phong ấn đang yếu đi, hoặc đã bị phá vỡ từ bên trong."
"Âm Phủ Thâm Uyên?" Thạch Sơn lặp lại, trong tâm trí hắn hiện lên những hình ảnh về địa ngục, về sự diệt vong.
"Đó là vực thẳm của mọi tà ác, nơi phong ấn những Quỷ Vương tối cổ và Linh Hồn Địa Ngục," Long Hồn giải thích tiếp. "Nếu phong ấn bị phá vỡ hoàn toàn, tai ương sẽ giáng xuống toàn bộ thế giới, không chỉ là nhân giới, mà cả linh giới, thần giới. Ta không rõ tại sao Thiên Quỷ Chi Nhãn lại xuất hiện ở đây, nhưng nó là lời cảnh báo đầu tiên."
Long Hồn dừng lại một chút, như đang thu thập sức mạnh. Rồi nó nói tiếp, giọng nói trở nên trang trọng hơn, như một lời sấm truyền từ biển sâu:
"Phong Ấn đã lung lay, Địa Ngục sắp mở cửa. Thần Long tái thế, Hàng Long giáng trần. Đất trời biến động, Thạch Sơn trấn thế. Tìm kiếm Tam Sinh Thạch, để hàn gắn Thiên Đạo."
Thạch Sơn chấn động. "Tam Sinh Thạch? Đó là gì?"
"Ta không biết rõ," Long Hồn đáp, giọng nó có chút mờ mịt. "Đó là một truyền thuyết cổ xưa. Tam Sinh Thạch được cho là ba viên đá thần bí, nắm giữ sức mạnh của quá khứ, hiện tại và tương lai. Chúng được cất giấu ở ba nơi hiểm yếu nhất, và chỉ khi được hợp nhất, mới có thể hàn gắn Thiên Đạo, củng cố phong ấn của Âm Phủ Thâm Uyên."
"Sức mạnh của ta đã được hồi phục một phần, nhưng ta không thể rời khỏi Đông Hải để đối phó với mối hiểm họa lớn hơn này. Ta sẽ ở lại đây, trấn giữ Đông Hải, ngăn chặn bất kỳ tà niệm nào từ biển sâu vươn lên." Long Hồn nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy tin tưởng. "Nhưng ngươi... ngươi là hy vọng duy nhất của thế giới này, Thạch Sơn. Ngươi mang trong mình sức mạnh của Địa Môn, được Thần Long hộ vệ, và đã trải qua quá trình rèn vĩ khí để trở thành Thạch Sơn Trấn Thế. Ngươi phải tìm kiếm Tam Sinh Thạch, để ngăn chặn đại họa."
Thạch Sơn nhìn viên đá đen tuyền đã phong ấn Thiên Quỷ Chi Nhãn đang nằm dưới đáy vực. Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến vĩ đại hơn rất nhiều. Sứ mệnh của hắn đã không còn giới hạn ở việc trấn áp yêu ma cục bộ, mà đã trở thành trách nhiệm cứu vớt cả thế giới khỏi sự diệt vong.
"Ta hiểu rồi," Thạch Sơn trầm giọng nói. "Ta sẽ tìm Tam Sinh Thạch."
Long Hồn gật đầu. "Ngươi sẽ tìm thấy manh mối đầu tiên ở Vùng Đất Cổ Mộ, nơi phong ấn Long Hồn đầu tiên của Long Tộc. Nơi đó ẩn chứa nhiều bí mật cổ xưa và cũng là nơi tà khí đang hoành hành."
Thạch Sơn cúi đầu chào Long Hồn. Thần Long vàng kim cũng gầm lên một tiếng tạm biệt. Rồi, cả hai cùng rời khỏi đáy vực thẳm, bay vút lên mặt biển, hướng về phía đất liền.
Trên mặt biển, những cơn sóng đã trở lại êm ả, không khí trong lành, và mặt trời đang dần lặn, nhuộm vàng cả một vùng trời. Người dân Giang Thành nhìn thấy Thạch Sơn trở về từ biển, lập tức reo hò vui mừng. Họ không biết về lời sấm truyền từ Long Hồn, nhưng họ biết, vị cứu tinh của họ đã mang lại bình yên cho đại dương.
Thạch Sơn nhìn về phía Tây, nơi Vùng Đất Cổ Mộ được cho là tồn tại. Một hành trình mới, đầy rẫy hiểm nguy và bí ẩn, đang chờ đón hắn.