Rời Giang Nam, Thạch Sơn cùng Thần Long vàng kim tiếp tục cuộc hành trình trấn thế. Hắn băng qua những cánh đồng xanh bát ngát, những con đường mòn uốn lượn qua các làng mạc trù phú, nơi tiếng cười nói đã trở lại rộn ràng. Vẫn giữ lại Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan ở lại Giang Thành để họ có thể sống cuộc sống an bình sau bao hiểm nguy. Linh khí thuần khiết của Địa Môn cuồn cuộn trong hắn, được củng cố thêm sau khi thanh tẩy Quỷ Vương, và Thần Long trên vai hắn lấp lánh ánh vàng, sẵn sàng cho những thử thách mới.
Hành trình kéo dài vài tuần, Thạch Sơn không ngừng cảm nhận những luồng linh khí biến động trên khắp đại lục. Hắn nhận ra, thế giới này rộng lớn hơn hắn nghĩ, với vô số những vùng đất chưa được khám phá, và ẩn chứa cả những điều kỳ diệu lẫn những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Một buổi chiều nọ, khi Thạch Sơn đang ngồi thiền trên một ngọn đồi cao, nhìn ra phía Đông, nơi đường chân trời giao hòa với biển cả, hắn bỗng cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ khác thường. Luồng linh khí này không phải là tà khí, mà lại mang theo một sự hỗn loạn kỳ lạ, một sự đau đớn sâu sắc, nhưng cũng đầy vẻ vĩ đại và cổ xưa. Nó đến từ phía Đông Hải.
Thần Long trên vai Thạch Sơn bỗng chốc gầm lên một tiếng trầm thấp, đôi mắt tinh anh của nó nhìn chằm chằm về phía Đông Hải, ánh mắt nó lộ rõ sự lo lắng và thôi thúc. Nó khẽ dụi đầu vào cổ Thạch Sơn, như muốn nói điều gì đó.
"Ngươi cũng cảm nhận được sao, Thần Long?" Thạch Sơn hỏi, hắn đã hiểu ý linh thú của mình. Luồng linh khí từ Đông Hải này dường như có một sự liên kết sâu sắc với Thần Long, một sự cộng hưởng kỳ lạ.
Hắn dồn linh khí vào Linh Thạch Khai Mắt. Ánh sáng ngọc thạch lóe lên, và tầm nhìn của hắn xuyên qua hàng ngàn dặm, vượt qua những dãy núi, những cánh rừng, và cuối cùng là đại dương rộng lớn. Hắn nhìn thấy những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ, những hòn đảo nhỏ nằm rải rác trên biển. Và ở một nơi nào đó rất xa, sâu thẳm dưới lòng đại dương, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ đang giằng xé, như một trận chiến âm ỉ đang diễn ra.
Ngay sau đó, một lời mời thần bí, không phải bằng âm thanh mà bằng một luồng ý niệm trực tiếp, vang vọng trong tâm trí Thạch Sơn. Ý niệm đó không mang theo ác ý, nhưng lại đầy vẻ khẩn cầu và cấp bách. Nó đến từ một thực thể cổ xưa, một Long Hồn bị trọng thương, đang bị giam cầm và tra tấn bởi một thế lực tà ác nào đó ở Đông Hải.
"Đến đây... Người Gánh Núi... Hàng Long Giáng Thế... Cứu lấy... Long Hồn..." Lời mời vang vọng, đứt quãng, nhưng đủ để Thạch Sơn hiểu rõ thông điệp.
"Long Hồn?" Thạch Sơn lẩm bẩm. Hắn nhìn Thần Long trên vai mình. Linh thú của hắn dường như cũng đã nhận được lời mời đó, và nó không ngừng cựa quậy, ánh mắt đầy vẻ sốt ruột.
Hắn biết, đây là một sứ mệnh mới, một lời kêu gọi từ một thực thể thần bí, và có vẻ như nó có liên quan đến chính Thần Long của hắn. Hắn không thể làm ngơ. Sứ mệnh trấn thế không chỉ giới hạn trên đất liền, mà còn vươn ra biển cả, nơi những bí ẩn cổ xưa đang ẩn mình.
Thạch Sơn đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn về phía Đông Hải, nơi những con sóng bạc đầu không ngừng vỗ bờ. "Chúng ta sẽ đi Đông Hải," hắn nói, giọng hắn đầy quyết tâm. "Ta phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với Long Hồn đó."
Thần Long vàng kim gầm lên một tiếng vui mừng, nó phóng lớn thân hình, bay lượn trên đầu Thạch Sơn, như một lời khẳng định cho sự đồng hành.
Để đến Đông Hải, con đường tốt nhất là đi qua những thành phố cảng lớn. Trên đường đi, Thạch Sơn nghe được nhiều câu chuyện kỳ lạ từ những người dân ven biển. Họ kể về những cơn bão bất thường không báo trước, những con tàu mất tích bí ẩn, và những làn sóng biển mang theo mùi tanh tưởi lạ lùng. Một số ngư dân còn thề rằng họ đã nhìn thấy những bóng đen khổng lồ dưới đáy biển sâu, hoặc nghe thấy những tiếng gầm rống kỳ lạ từ đại dương. Tất cả những câu chuyện đó càng củng cố thêm niềm tin của Thạch Sơn rằng Đông Hải đang ẩn chứa một mối hiểm nguy lớn, và lời mời từ Long Hồn không phải là vô căn cứ.
Khi đặt chân đến một thành phố cảng sầm uất, không khí ở đây cũng không mấy yên bình. Những người ngư dân ngồi tụ tập với vẻ mặt lo lắng, bàn tán xôn xao về những sự kiện kỳ lạ trên biển. Thạch Sơn có thể cảm nhận được một luồng linh khí hỗn loạn, đầy oán hận, từ sâu dưới lòng biển đang dần lan lên bờ. Nó không giống như khí tức quỷ đạo ở Giang Nam, mà mang theo sự lạnh lẽo của đại dương sâu thẳm, và sự phẫn nộ của một thứ gì đó bị giam cầm.
Đây là một khởi đầu mới, một chương mới trong hành trình của Thạch Sơn Trấn Thế. Sứ mệnh của hắn không chỉ là gánh núi hóa long, mà còn là hàng long giáng thế, cứu rỗi những linh hồn rồng đang bị giam cầm, mang lại sự bình yên cho đại dương.