Đứng trên bến cảng sầm uất của thành phố ven biển, Thạch Sơn cảm nhận rõ hơn luồng linh khí hỗn loạn từ Đông Hải. Nó không chỉ là sự bất ổn, mà là một nỗi đau thấu tận xương tủy, một tiếng kêu gào thảm thiết bị kìm nén. Hắn biết, lời mời từ Long Hồn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Chúng ta không thể vội vàng lao xuống biển ngay được," Thạch Sơn trầm giọng nói. Hắn quan sát những ngư dân đang sửa lưới, khuôn mặt họ đầy vẻ lo lắng. "Cần phải tìm hiểu thêm thông tin về tình hình Đông Hải. Đặc biệt là những câu chuyện về Long Hồn."
Thần Long vàng kim khẽ gật đầu, ánh mắt tinh anh của nó cũng nhìn ra phía biển khơi, đầy vẻ trăn trở.
Thạch Sơn và Thần Long (đã thu nhỏ) hòa mình vào đám đông. Hắn lắng nghe những câu chuyện phiếm từ những người dân chài, những thủy thủ già dặn kinh nghiệm. Họ kể về những điều kỳ lạ xảy ra trên biển trong mấy tháng qua:
- Những cơn bão quỷ dị: Những trận cuồng phong xuất hiện đột ngột, không theo quy luật tự nhiên, thường kéo theo những luồng khí lạnh lẽo và mùi tanh tưởi lạ lùng, khiến nhiều tàu thuyền bị nhấn chìm.
- Sinh vật biển biến đổi: Một số loài cá, tôm, thậm chí cả san hô, bỗng chốc trở nên hung dữ một cách bất thường, tấn công ngư dân và thuyền bè. Chúng mang một màu sắc xám xịt, đôi mắt đục ngầu, và có dấu hiệu bị tha hóa.
- Vùng biển chết: Có những khu vực biển rộng lớn bỗng dưng trở nên tĩnh lặng đáng sợ, không có một loài sinh vật biển nào tồn tại, và nước biển ở đó có màu đen đục, phát ra khí lạnh.
Tất cả những câu chuyện đó đều hướng về một điểm chung: sự bất thường từ sâu dưới lòng biển. Thạch Sơn càng tin chắc rằng Long Hồn đang gặp nguy hiểm, và chính sự giam cầm, thống khổ của nó đã gây ra những biến động này.
Đột nhiên, mặt biển phía xa bỗng nổi sóng dữ dội, một luồng hắc khí đen kịt từ dưới sâu trào lên, cuộn xoáy trên mặt biển như một cơn lốc. Cùng lúc đó, một tiếng rên rỉ thảm thiết, đầy đau đớn, vang vọng từ sâu thẳm đại dương, như tiếng khóc của hàng triệu linh hồn. Tiếng khóc đó không phải là âm thanh vật lý thông thường, mà là một luồng ý niệm trực tiếp, xuyên thẳng vào tâm trí Thạch Sơn, gây ra một cơn đau nhói.
"Đây là... tiếng khóc của Long Hồn!" Thạch Sơn trầm giọng, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng và thống khổ tột cùng trong tiếng khóc đó.
Thần Long vàng kim trên vai Thạch Sơn gầm lên một tiếng giận dữ, toàn thân nó phát sáng rực rỡ, ánh mắt nó nhìn thẳng vào luồng hắc khí đang cuộn xoáy trên biển, như muốn xông tới ngay lập tức. Nó không thể chịu đựng được nỗi đau của đồng loại.
Người dân trên bến cảng hoảng loạn, họ la hét và chạy trốn tán loạn, cố gắng tìm nơi ẩn nấp. Họ đã quá quen với những hiện tượng kỳ quái này.
Thạch Sơn biết, không thể chần chừ hơn nữa. Long Hồn đang kêu cứu, và nó đang bị tra tấn. Hắn phải hành động ngay lập tức. Hắn dồn linh khí vào Thạch Long Ấn, hào quang cửu long quanh hắn bùng lên mãnh liệt. Hắn bước thẳng ra bến tàu, nhìn thẳng vào luồng hắc khí đang cuộn xoáy trên biển.
"Thần Long, chúng ta đi!" Thạch Sơn nói, giọng hắn đầy quyết tâm.
Thần Long vàng kim gầm lên một tiếng vui mừng, nó phóng lớn thân hình, cuộn tròn lấy Thạch Sơn và lao thẳng ra biển. Nó không bay trên mặt nước, mà lao thẳng xuống, xuyên qua những con sóng dữ dội, lặn sâu vào lòng đại dương, hướng về phía luồng hắc khí đang cuộn trào.
Khi họ lặn xuống, áp lực nước tăng lên nhanh chóng, nhưng Thần Long tỏa ra một lớp hào quang vàng kim, tạo thành một lớp bảo vệ vô hình quanh Thạch Sơn, giúp hắn dễ dàng di chuyển và hít thở dưới nước. Hắn kích hoạt Linh Thạch Khai Mắt, và trong tầm nhìn của hắn, đại dương không còn là một vùng nước bao la mờ mịt. Hắn nhìn thấy rõ những luồng linh khí biến động, những dòng chảy ngầm, và cả những dấu vết của khí tức quỷ đạo đang lan tỏa từ một nơi nào đó ở rất sâu.
Họ lặn xuống càng sâu, nhiệt độ càng giảm, và ánh sáng mặt trời hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh sáng vàng kim từ Thần Long. Nhưng ánh sáng của Linh Thạch Khai Mắt lại giúp Thạch Sơn nhìn rõ mọi thứ. Hắn nhìn thấy những rạn san hô chết chóc, những sinh vật biển bị biến đổi với đôi mắt đỏ ngầu đang lảng vảng trong bóng tối. Tất cả đều là dấu hiệu của sự tha hóa bởi khí tức quỷ đạo đã ăn sâu vào lòng đại dương.
Cuối cùng, họ đến một vực thẳm đen ngòm, nơi luồng hắc khí cuồn cuộn trào lên mạnh nhất. Ở đáy vực, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: một chiếc Long Hồn khổng lồ, thân hình rồng bạc lấp lánh, đang bị hàng ngàn sợi xích đen kịt trói chặt vào những cột đá cổ xưa. Nó không ngừng vùng vẫy trong đau đớn, đôi mắt long lanh chứa đầy sự tuyệt vọng và oán hận. Từ khắp các sợi xích, những luồng hắc khí không ngừng được rút ra, đổ vào một hắc động khổng lồ nằm ngay dưới Long Hồn.
Một sinh vật khổng lồ, thân hình đen kịt, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn núi lửa đang phun trào, đang ngồi trên hắc động, nó là một con Quỷ Tộc Hải Vương, dường như là kẻ đang giam cầm và hút lấy linh hồn của Long Hồn. Xung quanh nó là vô số những yêu ngư, hình thù gớm ghiếc, đôi mắt đục ngầu, đang canh gác.
Thạch Sơn biết, đây là trận chiến cứu rỗi Long Hồn, và nó sẽ cam go hơn bất kỳ cuộc chiến nào hắn từng trải qua. Sứ mệnh trấn thế của hắn giờ đây đã vươn ra biển cả, để Hàng Long Giáng Thế.