Chương 88 – Hàng Yêu Diệt Ma – Và Linh Thạch Khai Mắt

 Sau quá trình rèn vĩ khí và đạt đến cảnh giới Thạch Sơn Trấn Thế, Thạch Sơn trở nên trầm tĩnh và uy nghiêm hơn bao giờ hết. Hắn ngồi trên đỉnh núi, cảm nhận từng nhịp đập của lòng đất, từng luồng gió thoảng qua, từng hơi thở của sự sống đang lan tỏa khắp nơi. Con Thần Long vàng kim khổng lồ bay lượn trên bầu trời, như một vị thần hộ mệnh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xua đi mọi u tối, báo hiệu một kỷ nguyên mới đã thực sự bắt đầu.

Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan đứng phía dưới, họ cảm nhận được sự thay đổi vĩ đại từ Thạch Sơn. Hắn không còn là chàng trai trẻ cần được bảo vệ, mà đã trở thành một cột trụ vững chắc, một vị thần sống, mang theo sứ mệnh lớn lao.

"Thạch Sơn... con đã hoàn toàn trưởng thành rồi," Bà Lữ thì thầm, đôi mắt bà đong đầy vẻ tự hào. Bà biết, đây là khoảnh khắc mà vận mệnh của Thạch Sơn thực sự khởi đầu.

"Giờ thì thằng nhóc này có thể cân cả thế giới rồi ấy chứ!" Lão Bàng cười khà khà, hai tay vỗ đùi bôm bốp. Dù vẫn còn chút ngỡ ngàng, nhưng trong giọng nói ông ta lại có sự kính phục sâu sắc.

Khi Thạch Sơn mở mắt, ánh mắt hắn không còn chỉ nhìn thấy thế giới vật chất, mà còn nhìn thấy những luồng linh khí vô hình, những vết nứt trong không gian, nơi tà khí đang ẩn nấp. Hắn đã lĩnh hội được một loại giác quan mới, một khả năng nhận biếttruy tìm những thực thể tà ác ở cấp độ vi mô nhất.

Đứng dậy, Thạch Sơn cảm nhận được một luồng linh khí hỗn loạn, đầy oán hận, đang lan truyền từ một ngôi làng nhỏ ở phía xa, cách họ không quá xa. Hắn biết, đó là dấu hiệu của ma quỷ đang hoành hành, gieo rắc tai ương cho con người. Với sức mạnh mới được rèn giũa, hắn không thể ngồi yên. Sứ mệnh của một Người Gánh Núi không chỉ là tu luyện mà còn là trấn thế, hàng yêu diệt ma, mang lại bình yên cho bá tánh.

"Có chuyện gì đó đang xảy ra ở phía làng kia," Thạch Sơn trầm giọng, chỉ tay về phía xa, ánh mắt hắn kiên định. "Linh khí tà ác rất mạnh. Chúng ta phải đi."

Lão Bàng và Bà Lữ gật đầu, không hề do dự. Họ biết, đây chính là lúc Thạch Sơn bắt đầu thực hiện sứ mệnh của mình, và họ sẽ sát cánh cùng hắn. Tiêu Lan nắm chặt tay Bà Lữ, đôi mắt to tròn của cô bé không còn sự sợ hãi mà thay vào đó là sự tò mò và tin tưởng vào Thạch Sơn.

Khi họ đến gần ngôi làng, cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt khiến ai cũng phải đau lòng. Những ngôi nhà cháy rụi chỉ còn trơ lại khung gỗ cháy đen, cây cối khô héo úa tàn như bị rút cạn sự sống, và không khí đặc quánh mùi tà khí nồng nặc, tanh tưởi. Người dân trong làng co rúm lại trong sợ hãi, nằm la liệt trên đất, thân thể gầy gò, đôi mắt vô hồn, vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Yêu ma đang tung hoành, gieo rắc tai ương, hút cạn sinh khí của họ.

Thạch Sơn dồn linh khí vào Thạch Long Ấn, lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng màu ngọc thạch. Hắn vận dụng Công Pháp Địa Môn ở cấp độ cao nhất, không chỉ để hấp thụ mà để khuếch đại khả năng cảm nhận của mình. Hắn nhìn thấy những bóng ma lảng vảng trong không khí, những linh hồn bị tha hóa, méo mó vì oán hận, và những yêu quái đang ẩn nấp trong bóng tối, lẩn khuất giữa những đổ nát. Chúng không phải là những con yêu thú đơn thuần, mà là những thực thể bị tà khí ăn mòn sâu sắc, trở nên hung tợn và khát máu.

Trong lúc đó, từ sâu trong khu rừng gần đó, một luồng tà khí đặc quánh bỗng bùng lên dữ dội, như một ngọn lửa đen thiêu đốt mọi thứ. Một con yêu quái khổng lồ, thân hình gớm ghiếc, cao lớn như một tòa nhà ba tầng, với làn da xám xịt, đôi mắt đỏ ngầu như lửa than và những chiếc răng nanh sắc nhọn như dao găm, lao ra. Nó gầm rống, dậm chân ầm ầm, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi đất bay mù mịt. Xung quanh nó, vô số những yêu binh nhỏ hơn, mang hình thù quái dị, gầy gò nhưng đầy hung ác, cũng xuất hiện, bao vây lấy ngôi làng, chuẩn bị cho một cuộc tàn sát mới, một bữa tiệc máu.

"Đây là một yêu quái cấp cao!" Bà Lữ cảnh báo, giọng bà đầy lo lắng. "Nó đang dẫn dắt cả một đội quân yêu binh! Thạch Sơn, con phải cẩn thận!"

Thạch Sơn không chần chừ. Hắn biết, đây là trận chiến đầu tiên của hắn với tư cách là Thạch Sơn Trấn Thế. Hắn phải bảo vệ những người vô tội này. Hắn giơ tay lên, từ trong lòng bàn tay hắn, một luồng sáng mạnh mẽ, màu ngọc thạch thuần khiết, bùng lên, lan tỏa nhanh chóng. Đó là Linh Thạch Khai Mắt – một khả năng mới được thức tỉnh sau khi rèn vĩ khí và được Thần Long tải đạo, một con mắt tâm linh có thể nhìn thấu vạn vật.

Khi Linh Thạch Khai Mắt được kích hoạt, ánh sáng màu ngọc thạch từ lòng bàn tay Thạch Sơn không ngừng lan tỏa, bao trùm lấy toàn bộ ngôi làng và khu vực xung quanh. Ngay lập tức, những ảo ảnh bị phá vỡ, những linh hồn bị che giấu trở nên rõ ràng, và quan trọng hơn, những điểm yếu, những khe nứt trong lớp phòng ngự của yêu quái và yêu binh đều hiện rõ mồn một trước mắt Thạch Sơn, như thể hắn đang nhìn vào bản vẽ cấu trúc của chúng. Hắn không chỉ nhìn thấy chúng bằng mắt thường, mà còn "hiểu" được bản chất, cấu trúc tà khí của chúng, cách chúng vận hành và nơi chúng dễ bị tổn thương nhất.

Yêu quái khổng lồ gầm lên đau đớn, lớp tà khí bao quanh nó bị ánh sáng ngọc thạch xuyên phá, khiến nó mất phương hướng trong chốc lát, thân thể đồ sộ của nó loạng choạng. Những yêu binh nhỏ hơn cũng loạng choạng, lộ ra vẻ hoảng sợ và bối rối. Chúng không ngờ có một người phàm lại có thể nhìn thấu được bản chất của chúng, thậm chí còn làm suy yếu chúng chỉ bằng ánh sáng vô hình.

"Giờ thì... các ngươi không thể trốn thoát được nữa!" Thạch Sơn trầm giọng, giọng nói hắn vang vọng uy nghiêm, đầy quyết đoán. Hắn biết, thời điểm để hàng yêu diệt ma đã đến. Con Thần Long vàng kim trên vai hắn gáy một tiếng vang vọng, ánh mắt nó lóe lên tia sáng rực rỡ, sẵn sàng lao vào trận chiến, cùng chủ nhân diệt trừ tà ác.