Sau khi Thần Long tải đạo và đạt đến Vô Cực Biến, Thạch Sơn cảm thấy linh khí trong mình dồi dào hơn bao giờ hết. Hắn không còn chỉ là người mang sức mạnh Địa Môn, mà đã thực sự hòa mình vào Đạo, thấu hiểu những quy luật vận hành của vũ trụ. Con Thần Long vàng kim khổng lồ bay lượn trên bầu trời, như một vị thần hộ mệnh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xua đi mọi u tối.
Họ đã rời Tây Ải, bước vào một vùng đất mới, rộng lớn và tràn đầy sức sống. Những cánh đồng cỏ xanh mướt trải dài vô tận, những dòng sông uốn lượn hiền hòa, và những ngọn núi hùng vĩ sừng sững ở phía chân trời. Không khí trong lành, ấm áp, hoàn toàn đối lập với sự khắc nghiệt của Tây Ải.
"Thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp!" Tiêu Lan reo lên, cô bé chạy tung tăng trên thảm cỏ xanh.
Lão Bàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy sảng khoái. "Cái mùi đất mới này nó dễ chịu hơn cái mùi băng tuyết nhiều! Lão già này cứ tưởng cả đời phải ăn tuyết rồi chứ!"
Bà Lữ mỉm cười, ánh mắt bà nhìn Thạch Sơn đầy vẻ tự hào. "Con đã thay đổi cả vùng đất Tây Ải, Thạch Sơn. Giờ đây, con đã sẵn sàng cho những thử thách lớn hơn."
Thạch Sơn gật đầu. Hắn cảm nhận được sự bao la của thế giới bên ngoài, và một ý chí mạnh mẽ dấy lên trong lòng hắn. Hắn không còn chỉ là người bảo vệ Tây Ải, mà giờ đây, hắn đã trở thành Thạch Sơn Trấn Thế – một tồn tại đủ sức trấn giữ và bảo vệ cả thiên hạ. Nhưng để đạt được cảnh giới đó, hắn biết mình cần phải tiếp tục rèn luyện, không chỉ về linh khí mà còn về tinh thần, để sức mạnh của hắn thật sự vĩ đại và vững chắc.
Với sự thấu hiểu về Đạo mà Thần Long đã truyền tải, Thạch Sơn bắt đầu một giai đoạn tu luyện mới. Hắn không còn chỉ tập trung vào việc hấp thụ linh khí hay thi triển công pháp. Thay vào đó, hắn dành thời gian để rèn luyện vĩ khí – rèn luyện một loại khí chất hùng vĩ, một ý chí kiên định, và một tầm nhìn bao quát vạn vật.
Thạch Sơn tìm một đỉnh núi cao nhất trong vùng, nơi linh khí thuần khiết nhất và tầm nhìn rộng lớn nhất. Hắn ngồi đó, không động đậy, như một pho tượng đá. Hắn để linh khí trong mình tự do luân chuyển, kết nối với linh khí của đất trời, của núi sông, của vạn vật. Hắn không cố gắng kiểm soát, mà để linh khí tự nhiên chảy qua mình, như một dòng sông bất tận.
Thần Long vàng kim khổng lồ bay lượn trên đỉnh núi, đôi khi đậu xuống cạnh Thạch Sơn, phun ra những tia sáng vàng kim, không phải để tăng cường sức mạnh tức thì, mà để củng cố và định hình "vĩ khí" của Thạch Sơn. Những tia sáng đó như những mũi kim vô hình, rèn giũa tâm hồn và ý chí của hắn, biến hắn thành một khối kim cương không thể phá vỡ.
Trong quá trình rèn luyện, Thạch Sơn cảm nhận được những rung động nhỏ nhất của mặt đất, tiếng thở của gió, tiếng reo của rừng cây, và cả nhịp đập của những dòng suối ngầm. Hắn không chỉ nghe, mà còn "hiểu" được chúng, như thể hắn đã trở thành một phần của thiên nhiên. Hắn thấu hiểu sâu sắc hơn về sự cân bằng của âm dương, về quy luật sinh tử, và về sự vô tận của Đạo.
Hào quang cửu long quanh Thạch Sơn không ngừng luân chuyển, chín con rồng linh khí không còn chỉ uốn lượn đơn thuần, mà chúng như đang thực hiện những động tác rồng bay phức tạp, biểu trưng cho sự uyển chuyển và hùng vĩ của Đạo.
5 năm sau, khi Thạch Sơn mở mắt, ánh mắt hắn không còn chỉ là sự kiên định, mà là sự thấu hiểu sâu sắc, sự tĩnh lặng của một vị thần, và một khí chất hùng vĩ không gì sánh bằng. Hắn đã hoàn tất việc rèn vĩ khí, không chỉ là sức mạnh cá nhân, mà là một bản chất mới, một linh hồn hòa hợp với vũ trụ. Hắn đã thực sự là Thạch Sơn Trấn Thế, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào, bất kỳ thế lực tà ác nào trên con đường phía trước. Hắn biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng giờ đây, hắn đã có đủ sức mạnh để trấn giữ cả thế giới.