Chương 56 – Ánh Lửa Ngũ Sắc – Và Phong Hỏa Liên Hoàn

    Sau những ngày tháng hân hoan tại Cổ Thành Thiên Điểu, nơi linh mạch đã được phục hồi và cuộc sống bừng sáng, Thạch Sơn không thể ở yên. Một luồng thôi thúc mạnh mẽ từ sâu thẳm Thạch Long Ấn trong lòng hắn, một lời thúc giục phải tiếp tục hành trình, khám phá những bí ẩn còn sót lại của đại lục và hoàn thiện sức mạnh của bản thân Người Gánh Núi. Dù Kẻ Xây Lời Nguyền đã bị tiêu diệt, nhưng Thạch Sơn vẫn cảm nhận được những vết sẹo âm ỉ của lời nguyền cổ xưa, những tàn dư cần được thanh tẩy triệt để.

    Thạch Sơn quyết định lên đường, hướng về phía Tây, một vùng đất ít người đặt chân đến, nổi tiếng với địa hình khắc nghiệt và những câu chuyện kỳ bí về linh khí bất thường. Bà Lữ, Lão Bàng, và Tiêu Lan, dù lo lắng cho Thạch Sơn, vẫn quyết định đồng hành cùng hắn, không rời xa chàng trai đã mang lại hy vọng cho mảnh đất này.

    Họ vừa ra khỏi cổng Cổ Thành Thiên Điểu chưa được bao xa, chỉ mới đặt chân vào vùng rừng núi phía Tây, thì cảnh tượng xung quanh bắt đầu thay đổi một cách rợn người. Con đường đất dần biến mất, thay vào đó là một vùng địa mạch đỏ rực như tro tàn, phát ra linh khí nóng bỏng hầm hập. Đây chính là Thạch Lựu Trận, một nơi mà ngay cả Bà Lữ, người thông thái hiếm có, cũng chưa từng nghe nhắc đến.

    Không gian tràn ngập khói bụi màu đỏ cam, cuộn xoáy như những linh hồn bị thiêu đốt. Trên các vách đá dựng đứng xung quanh, những ánh lửa ngũ sắc ma quái nhảy múa, lúc ẩn lúc hiện, phát ra thứ ánh sáng nhập nhoạng, khiến khung cảnh vừa kỳ ảo vừa chết chóc. Nhiệt độ tăng cao đột ngột, khiến không khí trở nên loãng và ngột ngạt đến khó thở.

    "Ôi chao! Ấy cha mẹ ơi! Chỗ quái quỷ gì thế này? Nóng muốn nổ cả phổi lão già này rồi!" Lão Bàng vừa đi vừa rên rỉ, mồ hôi tuôn như tắm, chiếc khăn ông quấn trên đầu giờ đã ướt sũng. "Cứ cái đà này, chưa đến được Tây Vực thì lão già này đã thành thịt nướng mất thôi!"

    Bà Lữ nhíu mày, vẻ mặt bà căng thẳng. "Đây không phải là tự nhiên. Linh khí bị điều khiển. Có kẻ nào đó đang giăng trận pháp ở đây!"

    Đúng như Bà Lữ dự đoán, Thạch Sơn cảm nhận được sự bất thường. Linh khí địa mạch trong khu vực bị thao túng bởi một ý chí tà ác. Một Địa Pháp Sư nào đó đang ẩn mình, giăng trận pháp này để ngăn chặn và tiêu diệt những kẻ dám tiến sâu. Mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung chuyển dữ dội. Những cơn địa chấn nhỏ nhưng liên tục diễn ra, khiến đá lở, cây đổ, cố gắng đánh lạc hướng và chôn vùi họ.

    "Thạch Sơn! Coi chừng!" Tiêu Lan hoảng hốt kêu lên, khi một cơn lốc xoáy bằng đá và lửa, thứ mà Thạch Sơn nhận ra là một Địa Vũ Phong, đột nhiên từ một khe nứt dưới đất bùng lên. Nó gầm gừ, xoáy tròn quanh họ, cố gắng nuốt chửng. Ngọn lửa ngũ sắc trong cơn lốc nhảy múa điên cuồng, như những lưỡi hái tử thần.

    Sự đe dọa không chỉ đến từ bên ngoài. Thạch Sơn cảm thấy một áp lực vô hình đang cố gắng len lỏi vào tâm trí, thì thầm những lời nguyền rủa cổ xưa, cố gắng làm suy yếu ý chí hắn. Đây là một thứ ma pháp đen tối, không chỉ gây tổn thương thể chất mà còn tấn công tinh thần.

    Thạch Sơn không hề lùi bước. Hắn biết, đây là một thử thách, một cánh cửa để đến được nơi Sơn Linh vĩ đại đang ẩn mình. Hắn hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ linh khí vào Thạch Long Ấn, cố gắng cảm nhận và thấu hiểu bản chất của ngọn lửa ngũ sắc và trận pháp Địa Vũ Phong đang nhảy múa điên cuồng. Hắn phải tìm cách xuyên qua.

    Thạch Sơn tập trung cao độ, linh khí Địa Môn trong hắn cuộn trào. Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong tâm trí hắn – một sự khai mở, một chiêu thức mới tinh tế hơn. Hắn gọi tên nó: “Hỏa Giám Đạo Cung”. Với “Hỏa Giám Đạo Cung”, linh khí Địa Môn trong cơ thể Thạch Sơn biến đổi, không còn chỉ là sức mạnh thuần túy của đất, mà còn là một lá chắn linh khí có khả năng hấp thụ, chuyển hóa nhiệt và lọc bỏ tà khí. Một hào quang mờ ảo màu cam đỏ, xen lẫn màu xanh lục của linh khí đất, xuất hiện quanh Thạch Sơn, bảo vệ hắn khỏi cái nóng bỏng như địa ngục và những ngọn lửa ngũ sắc đang nhảy múa cuồng loạn.

    Hắn bước thẳng vào cơn lốc Địa Vũ Phong. Kỳ lạ thay, cơn lốc không thể làm tổn thương hắn, mà ngược lại, dường như bị hấp thụ một phần năng lượng, bị kiểm soát bởi “Hỏa Giám Đạo Cung”. Đồng thời, linh khí từ “Hỏa Giám Đạo Cung” cũng giúp hắn hóa giải những địa chấn nhỏ, khiến mặt đất trở nên ổn định dưới chân hắn, tạo ra một vùng an toàn nhỏ giữa không gian hỗn loạn.

    "Cái... cái gì thế này? Thằng nhóc này... nó là lửa hay là đất vậy?" Lão Bàng trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Thạch Sơn ung dung giữa cơn bão lửa đá. "Có khi nó là thần lửa đầu thai mất thôi!"

Bà Lữ tuy vẫn lo lắng nhưng trong mắt đã ánh lên tia tự hào. Bà biết, Thạch Sơn đang tiến xa hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng.

    Thạch Sơn nhận ra rằng Địa Pháp Sư kia đang dùng lửa và đá để phong tỏa. Hắn biết, chỉ hóa giải là chưa đủ, hắn phải thu tịch trận pháp này để mở đường. Hắn đưa tay lên, điều khiển linh khí Địa Môn kết hợp với sức mạnh đã khai mở của Thạch Long Ấn. “Phong Hoán Lôi!” Hắn gầm lên. Một cơn lốc khí vô hình nhưng mạnh mẽ bùng lên từ lòng bàn tay hắn, không phải để phá hủy, mà để kiểm soát và định hướng các yếu tố.

    Cơn lốc khí từ “Phong Hoán Lôi” kết hợp với sức mạnh kiểm soát nhiệt của “Hỏa Giám Đạo Cung” tạo thành một chiêu thức mới, mạnh mẽ và tinh tế hơn: “Phong Hỏa Liên Hoàn”. Cơn lốc xoáy của Thạch Sơn lao thẳng vào trung tâm của Thạch Lựu Trận, như một thực thể sống hút lấy những ánh lửa ngũ sắc, những làn khói đỏ, và cả linh khí đang bị thao túng của vùng địa mạch. Trận pháp khổng lồ của Địa Pháp Sư bị thu tịch một cách mạnh mẽ nhưng không bạo lực, như một dòng sông cuộn chảy đột ngột bị đổi hướng.

    Khi “Phong Hỏa Liên Hoàn” hoàn tất, Thạch Lựu Trận dần tan biến trong một tiếng "vù" nhẹ. Khói bụi lắng xuống, ánh lửa ngũ sắc tắt lịm. Vùng địa mạch đỏ rực trở lại màu sắc bình thường, và không khí trở nên trong lành một cách kỳ lạ, như vừa trút bỏ một gánh nặng.

    Trước mắt Thạch Sơn, một vách đá lớn dần lộ ra. Trên vách đá, một phù điêu cổ xưa, lớn hơn người thường gấp nhiều lần, hiện rõ mồn một. Phù điêu khắc hình một con gà chín cựa oai phong, đang giương đôi cánh mạnh mẽ, như chuẩn bị tung bay lên bầu trời. Từ phù điêu, một luồng linh khí cổ xưa, thuần khiết và đầy sức sống tỏa ra, mạnh mẽ đến lạ thường, khiến không gian xung quanh như bừng sáng.

    Linh giác trong Thạch Sơn, đặc biệt là Thạch Long Ấn, bỗng nhiên nhấp nháy dữ dội, như một ngọn hải đăng gọi mời. Hắn cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với phù điêu này, như thể nó đang gọi mời hắn, dẫn dắt hắn đến một nơi sâu hơn, nơi linh thú thực sự đang chờ đợi, và cả một bí mật cổ xưa đang cần được giải đáp.

    "Ồ, là con gà sáu cựa à?" Lão Bàng nheo mắt nhìn, ngón tay đếm đếm. "À không, chín cựa thật này! Chắc đây là dấu hiệu của trời cho đấy Thạch Sơn ạ!"

    Thạch Sơn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phù điêu, ánh mắt đầy kiên định và một tia tò mò. Hắn biết, cánh cửa mới đã mở ra.