Chương 30 – Chuyến Đi Đến Thiên Huyền – Và Ám Ảnh Của Kẻ Thù Cũ

 Hành trình ra khỏi Động Thiên Khai và những va chạm đầu tiên.

    Sau quyết định của Đan Sư Huyết Dược, Thạch Sơn chuẩn bị cho chuyến đi đến Thiên Huyền Cung tham dự Đại Hội Tam Tông. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức bước chân ra khỏi vùng Động Thiên Khai rộng lớn, nơi hắn đã sống cả đời. Đối với một người chỉ quen với việc gánh nước, bổ củi và tu luyện trong núi sâu, thế giới bên ngoài là một điều hoàn toàn xa lạ.

    Lão Bàng và Bà Lữ, dù miệng vẫn cằn nhằn, đã chuẩn bị cho Thạch Sơn rất nhiều thức ăn khô, vài bộ y phục sạch sẽ (dù vẫn có mùi mồ hôi của Lão Bàng), và cả một chiếc túi đựng đầy... bánh nếp.

    "Thạch Sơn này, ra ngoài nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé!" Lão Bàng dặn dò, mắt rưng rưng. "Mà này, bánh nếp này là bánh nếp gia truyền của lão gia đó, ăn vào là có sức mạnh vô biên, đánh đâu thắng đó!"

    Bà Lữ cốc đầu Lão Bàng một cái. "Ông nói nhảm gì vậy! Thạch Sơn nó sắp đi làm việc lớn, không phải đi ăn vặt đâu! Mà này, Thạch Sơn, con bé Tiêu Lan nó ốm mất mấy ngày nay rồi đó, cứ mong ngóng con về."

    Tiêu Lan đứng cạnh đó, nước mắt lưng tròng, tay ôm chặt một túi nhỏ. "Anh Thạch Sơn, đây là linh dược bổ nguyên do em tự hái đó! Anh mang theo để bồi bổ cơ thể nhé!"

    Thạch Sơn nhận lấy những món quà, lòng hắn ấm áp. Hắn biết, dù thế giới bên ngoài có khắc nghiệt đến đâu, hắn vẫn luôn có những người bạn đơn giản mà chân thành này.

    Chuyến đi đến Thiên Huyền Cung do Đan Sư Huyết Dược đích thân dẫn đầu, cùng với sự góp mặt bí ẩn của Lão Vô Danh, người điềm nhiên đi bên cạnh Thạch Sơn như một lão già vô hại. Họ không đi bằng linh thuyền hay thú cưỡi, mà đi bộ, để Thạch Sơn có thể cảm nhận rõ hơn về đại lục, về những vùng đất mới, và về sự khác biệt trong linh khí.

    Khi họ rời khỏi Động Thiên Khai, Thạch Sơn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong linh khí. Bên ngoài vùng núi, linh khí không còn dày đặc và thuần khiết như ở Động Thiên Khai đã được thanh tẩy, nhưng cũng không còn nặng nề bởi Khổ Lao Chi Khí. Nó mang một sự đa dạng, một sự pha tạp của vô số linh khí từ các loài cây, các dòng sông, và cả linh khí nhân tạo từ các thị trấn, Tông môn.

    Họ đi qua những thị trấn sầm uất, nơi Thạch Sơn lần đầu tiên nhìn thấy những người dân mặc y phục lụa là, những cửa hàng bày bán đủ loại kỳ trân dị bảo, và những dòng người tấp nập. Mọi thứ đều mới mẻ, lạ lẫm và choáng ngợp đối với hắn. Hắn thấy những tu sĩ trẻ tuổi khoe khoang linh khí, những thương nhân rao bán pháp khí, và những người phàm tục sống cuộc sống bình dị.

    Một lần, khi đi ngang qua một quán rượu đông đúc, một nhóm tu sĩ trẻ tuổi, ăn mặc lòe loẹt, đã nhận ra Đan Sư Huyết Dược.

    "Ồ, không phải Đan Sư Huyết Dược của Tông môn Huyết Dược đó sao? Nghe nói Tông môn các người vừa thu nhận một tên tạp dịch làm đệ tử ngoại môn, lại còn là cái kẻ gánh núi gì đó sao?" Một tên tu sĩ cợt nhả. "Chắc Tông môn Huyết Dược đã hết người rồi hay sao mà phải làm vậy?"

    Thạch Sơn định bước lên, nhưng Đan Sư Huyết Dược chỉ lạnh lùng liếc nhìn tên tu sĩ, một luồng huyết khí mỏng manh nhưng đầy uy áp tỏa ra, khiến tên tu sĩ đó lập tức tái mặt, không dám nói thêm lời nào. Nàng không cần phải ra tay, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến kẻ khác phải run sợ.

    Lão Vô Danh khẽ thì thầm với Thạch Sơn: "Thế giới này rộng lớn lắm, Thạch Sơn. Và không phải ai cũng sẽ chấp nhận sự khác biệt của ngươi. Có những kẻ chỉ nhìn vào vẻ ngoài, có những kẻ chỉ quan tâm đến lợi ích. Nhưng ngươi phải luôn nhớ, sức mạnh chân chính không nằm ở danh tiếng, mà ở ý chí và đạo đức của mình."

    Khi đêm xuống, họ thường nghỉ chân trong những khu rừng yên tĩnh, hoặc những ngôi làng nhỏ. Mỗi buổi tối, Lão Vô Danh lại kể cho Thạch Sơn nghe những câu chuyện về lịch sử đại lục, về các Tông môn hùng mạnh, về những trận chiến cổ xưa, và về những truyền thuyết về Người Gánh Núi trong quá khứ. Hắn hiểu rằng, huyết mạch của hắn không chỉ là gánh nặng mà còn là một phần của lịch sử vĩ đại.

    Tuy nhiên, dù đã rời xa Động Thiên Khai, Thạch Sơn vẫn cảm nhận được một mối đe dọa vô hình, một ám ảnh từ kẻ thù cũ. Đôi khi, trong những giấc ngủ chập chờn, hắn lại thấy hình ảnh Đạo Tặc Bất Hảo, thân thể biến dạng thành cục thịt đen thui, nhưng đôi mắt vẫn đầy thù hận, đang cố gắng thoát ra khỏi cái hồ nước độc trong Thiên Đạo Tháp. Đó là một lời nhắc nhở rằng, mặc dù Vòng Tròn Luân Hồi Linh Khí đã được tái kích hoạt, nhưng Lời Nguyền Không Diệt Vong vẫn chưa biến mất hoàn toàn, và những tàn dư của nó vẫn có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào.

    Hắn biết, chuyến đi này không chỉ là để tham dự một đại hội. Đây là bước đầu tiên để hắn thực sự bước vào thế giới tu luyện rộng lớn, đối mặt với những thách thức mới, và khám phá ra ý nghĩa thật sự của việc trở thành Người Gánh Núi.


  • Thiên Huyền Cung: Một trong ba Tông môn lớn nhất và hùng mạnh nhất của đại lục.
  • Đại Hội Tam Tông: Sự kiện lớn trong giới tu luyện, nơi các Tông môn tề tựu.
  • Động Thiên Khai: Vùng núi đã được thanh tẩy và hồi sinh nhờ Thạch Sơn.
  • Hồng Lĩnh Đạo Thạch: Ba mảnh Đạo Thạch đã hợp nhất trong tay Thạch Sơn.
  • Vòng Tròn Luân Hồi Linh Khí: Cấu trúc linh khí quan trọng đã được tái kích hoạt.
  • Khổ Lao Chi Khí: Linh khí bị biến dị do Lời Nguyền Không Diệt Vong.
  • Lời Nguyền Không Diệt Vong: Lời nguyền cổ xưa, đã bị trấn áp nhưng vẫn còn tàn dư.
  • Người Gánh Núi: Danh xưng huyết mạch của Thạch Sơn.
  • Đan Sư Huyết Dược: Người hướng dẫn của Thạch Sơn, đóng vai trò bảo vệ và chỉ dẫn.
  • Lão Vô Danh: Người hướng dẫn và bảo vệ Thạch Sơn, truyền đạt kiến thức và lịch sử.
  • Đạo Tặc Bất Hảo: Kẻ phản diện cũ, vẫn còn sống sót trong tình trạng biến dạng, tạo ra mối đe dọa ám ảnh.
  • Thiên Đạo Tháp: Nơi Đạo Tặc Bất Hảo đang bị giam cầm trong tình trạng biến dạng.