Chương 26 – Di Tích Cổ Xưa – Và Mảnh Ghép Cuối Cùng

 Dẫn lối đến Thiên Đạo Tháp và sự xuất hiện của kẻ thù cũ.

    Với mảnh Hồng Lĩnh Đạo Thạch thứ hai trong tay, Thạch Sơn cảm thấy linh khí địa mạch trong người cuộn chảy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cơn đau từ những vết rạn trên tay hắn dường như cũng dịu bớt, được xoa dịu bởi luồng năng lượng thuần khiết từ cả hai mảnh Đạo Thạch. Linh Hồn Hộ Thạch cũng trở nên rõ nét hơn, nụ cười mong manh trên môi nàng biểu lộ sự hài lòng và hy vọng.

    "Ngươi đã làm rất tốt, Thạch Sơn," Linh Hồn Hộ Thạch nói, giọng nàng nhẹ nhàng như làn gió. "Hai mảnh Đạo Thạch đã hợp lại, và chúng đang dẫn lối đến mảnh cuối cùng."

    Mảnh Hồng Lĩnh Đạo Thạch trong tay Thạch Sơn giờ đây không chỉ phát sáng mà còn rung lên liên hồi, như một chiếc la bàn sống. Nó chỉ dẫn hắn đi sâu hơn vào vùng núi, vượt qua những khu vực đã bị Khổ Lao Chi Khí tàn phá nặng nề nhất. Hắn đi qua những cánh rừng chết, nơi cây cối trơ trụi như những bộ xương, và những dòng sông đen ngòm chảy xiết. Mỗi bước chân của Thạch Sơn đều vững vàng hơn, hắn cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với linh khí của đất trời, như thể chính ngọn núi đang dẫn dắt hắn.

    Cuối cùng, sau một hành trình dài và đầy nguy hiểm, mảnh Đạo Thạch dẫn hắn đến một khu vực hoàn toàn khác biệt. Đó là một vùng đất hoang tàn, nhưng không phải do sự mục nát của Khổ Lao Chi Khí, mà là do những dấu vết của một cuộc chiến cổ xưa. Những tàn tích của các công trình kiến trúc cổ xưa, đổ nát và phủ đầy rêu phong, nằm rải rác khắp nơi. Trung tâm của những tàn tích đó là một ngọn tháp đổ nát, cao vút lên tận trời, bị gãy đổ ở giữa, nhưng vẫn toát ra một vẻ uy nghiêm cổ kính.

    "Đây là Thiên Đạo Tháp," Linh Hồn Hộ Thạch thì thầm, giọng nàng đầy sự tiếc nuối. "Nơi đây từng là trái tim của Tông môn cổ xưa, nơi cất giữ linh khí địa mạch và cũng là nơi mảnh Đạo Thạch cuối cùng được bảo vệ."

    Thạch Sơn bước vào bên trong tàn tích của Thiên Đạo Tháp. Cảm nhận từ mảnh Đạo Thạch trong tay hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cho thấy mảnh cuối cùng đang ở rất gần. Không khí bên trong tháp vừa cổ kính, vừa u ám, mang theo một sự lạnh lẽo khó tả. Hắn đi qua những hành lang đổ nát, những bức tường phủ đầy ký hiệu và phù văn đã mờ nhạt theo thời gian.

    Đột nhiên, từ sâu trong bóng tối, một luồng hắc khí cuộn lên, mang theo mùi thối rữa và một nụ cười độc địa.

    "Hừm, xem ra cá đã cắn câu rồi," giọng nói ghê rợn vang lên. "Thằng nhóc tạp dịch. Ngươi vẫn cứ ngu ngốc như vậy."

    Đạo Tặc Bất Hảo xuất hiện, không phải một mình. Bên cạnh hắn là một kẻ khác, cao lớn hơn, thân hình được bao phủ bởi những bộ giáp trụ gỉ sét, nhưng lại phát ra một luồng linh khí tà ác khủng khiếp hơn nhiều. Kẻ này có đôi mắt trống rỗng và một vết sẹo dài trên khuôn mặt, nhưng toát ra một sự uy áp đáng sợ.

    "Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi dễ dàng có được mảnh Đạo Thạch cuối cùng sao?" Đạo Tặc Bất Hảo cười khẩy. "Ngươi đã làm rất tốt khi thu thập hai mảnh kia cho ta. Bây giờ, đến lúc ngươi phải giao chúng ra rồi."

    Hắn ta chỉ vào kẻ bên cạnh. "Đây là Hắc Giáp Ma Quân, một linh hồn đã bị Lời Nguyền Không Diệt Vong tha hóa hoàn toàn, và cũng là một trong những kẻ canh giữ mảnh Đạo Thạch cuối cùng. Ngươi không có cửa đâu!"

    Thạch Sơn nắm chặt hai mảnh Hồng Lĩnh Đạo Thạch trong tay. Hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hắc Giáp Ma Quân, một thực thể mà ngay cả Linh Hồn Hộ Thạch cũng tỏ ra lo lắng. Tuy nhiên, hắn không hề sợ hãi. Ký ức về cha, lời chỉ dẫn của Lão Vô DanhĐan Sư Huyết Dược, và gánh nặng của Người Gánh Núi đã tôi luyện hắn.

    "Ta sẽ không giao chúng cho ngươi," Thạch Sơn nói, giọng hắn bình tĩnh nhưng đầy kiên định. "Những mảnh Đạo Thạch này thuộc về núi, không phải của ngươi."

    Đạo Tặc Bất Hảo nhíu mày, rồi phá lên cười một cách điên loạn. "Ngươi vẫn còn cứng đầu lắm. Vậy thì hãy xem, liệu linh khí địa mạch yếu ớt của ngươi có thể chống lại được sức mạnh của Hắc Giáp Ma Quân và sự ăn mòn của Khổ Lao Chi Khí hay không!"

    Hắn ta ra lệnh, và Hắc Giáp Ma Quân lao tới, mang theo một luồng hắc khí khủng khiếp, như muốn nuốt chửng tất cả. Thạch Sơn hít sâu, mảnh Đạo Thạch trong tay hắn rực sáng. Cuộc chiến quyết định cho mảnh Đạo Thạch cuối cùng, và cũng là cho số phận của Động Thiên Khai, đã bắt đầu.


  • Hồng Lĩnh Đạo Thạch: Hai mảnh Đạo Thạch đã được Thạch Sơn thu thập, đóng vai trò dẫn lối và tăng cường sức mạnh cho hắn.
  • Linh Hồn Hộ Thạch: Linh hồn cổ xưa, vẫn luôn dẫn lối và hỗ trợ Thạch Sơn.
  • Người Gánh Núi: Danh xưng huyết mạch của Thạch Sơn.
  • Khổ Lao Chi Khí: Linh khí bị biến dị do Lời Nguyền Không Diệt Vong, gây suy yếu và ô nhiễm.
  • Lời Nguyền Không Diệt Vong: Lời nguyền cổ xưa, không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ có thể bị trấn áp hoặc chuyển hóa.
  • Thiên Đạo Tháp: Tàn tích của một ngọn tháp cổ xưa, từng là trái tim của Tông môn cổ xưa, nơi cất giữ linh khí địa mạch và mảnh Đạo Thạch cuối cùng.
  • Đạo Tặc Bất Hảo: Kẻ phản diện chính, giờ đây xuất hiện cùng với một thực thể nguy hiểm hơn.
  • Hắc Giáp Ma Quân: Một linh hồn bị Lời Nguyền Không Diệt Vong tha hóa hoàn toàn, trở thành một thực thể mạnh mẽ và nguy hiểm, là kẻ canh giữ mảnh Đạo Thạch cuối cùng.