Hành trình từ căn nhà tranh vách đất của lão Thổ đến khu mỏ linh thạch là một cuộc di chuyển qua nhiều tầng cảnh quan và năng lượng của Tản Viên Sơn. Sơn Tinh men theo những con đường mòn ngày càng ít cây cối hơn, đá tảng lộ thiên nhiều hơn, và không khí dần trở nên đặc quánh mùi khoáng vật, bụi bặm, xen lẫn hơi nóng bức từ sâu trong lòng đất. Tiếng chim hót líu lo và tiếng gió xào xạc qua tán lá thưa dần, nhường chỗ cho những âm thanh trầm đục, đều đặn của những cỗ máy khổng lồ đang hoạt động, tiếng búa đập vào đá, tiếng xe đẩy quặng rít lên trên đường ray thô sơ. Ánh sáng tự nhiên cũng nhường chỗ cho ánh sáng mờ ảo, vàng vọt từ những ngọn đèn dầu treo lủng lẳng ở miệng các hang động khổng lồ, như những vết thương rách toạc trên sườn núi.
Khi Sơn Tinh đặt chân đến rìa khu mỏ, một khung cảnh choáng ngợp và đầy áp lực hiện ra trước mắt cậu. Đây không phải là một hang động đơn lẻ, mà là một hệ thống khổng lồ của những miệng hầm, những hố khai thác lộ thiên và những đống quặng chất cao như núi, tạo thành một vết sẹo khổng lồ trên da thịt ngọn núi. Hàng trăm con người, với khuôn mặt lấm lem bụi bẩn và ánh mắt mệt mỏi, đang di chuyển như những con kiến trong một tổ kiến khổng lồ. Họ là những phu mỏ, những người bị số phận đẩy đưa đến đây, làm việc không ngừng nghỉ dưới sự giám sát chặt chẽ của những tên cai ngục hung tợn, vung roi da và quát tháo liên hồi. Không khí nặng nề bởi bụi đá li ti, tiếng la hét, tiếng xiềng xích và cả mùi mồ hôi chua loét.
Với vẻ ngoài gầy gò và ánh mắt non nớt của một thiếu niên, Sơn Tinh nhanh chóng bị bắt giữ bởi bọn cai ngục. Chúng không hỏi han nhiều, chỉ nhìn thấy cậu lang thang gần khu mỏ là đủ lý do để coi cậu là kẻ trốn trại hoặc một kẻ không nơi nương tựa có thể bị lợi dụng. Cậu bị ném vào một toán phu mỏ mới, bị ép mặc bộ quần áo vải thô cứng ngắc, lấm lem bụi than, và được phát cho một chiếc búa đá cùn cùng một chiếc xẻng sắt nặng trịch.
Cuộc sống của Sơn Tinh trong mỏ linh thạch bắt đầu từ đó, khắc nghiệt hơn gấp vạn lần so với những ngày làm việc với lão Thổ. Mỗi ngày, cậu phải thức dậy khi bầu trời còn đen kịt, trước khi mặt trời ló dạng. Cùng với hàng trăm phu mỏ khác, cậu bị lùa vào những đường hầm sâu hun hút, tối tăm như bụng quỷ, nơi chỉ có ánh đèn dầu leo lét soi đường. Công việc chính là đục đẽo, phá vỡ những khối đá cứng rắn để tìm kiếm những mảnh linh thạch nhỏ bé. Tiếng búa đập vào đá vang vọng không ngừng, tạo thành một bản giao hưởng đau đớn của sự khổ sai. Bụi đá bay lượn trong không khí, bám vào từng lỗ chân lông, lấp đầy phổi, khiến hơi thở trở nên nặng nhọc. Không khí nóng bức, ẩm ướt và ngột ngạt, xen lẫn mùi hôi thối của mồ hôi và đất ẩm.
Cơ thể Sơn Tinh, dù đã được Cửu Sơn Quyết tôi luyện, vẫn cảm thấy kiệt sức sau mỗi ca làm việc kéo dài. Từng thớ cơ đau nhức, bàn tay chai sần, những vết chai cũ chồng lên những vết chai mới. Những tên cai ngục luôn kè kè bên cạnh, sẵn sàng vung roi da nếu bất kỳ ai tỏ vẻ lười biếng hay mệt mỏi. Nhiều phu mỏ đã ngã xuống vì kiệt sức, vì tai nạn sập hầm, hoặc vì bệnh tật do môi trường khắc nghiệt gây ra. Cái chết là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống nơi đây, một định mệnh nghiệt ngã treo lơ lửng trên đầu mỗi người.
Tuy nhiên, giữa địa ngục trần gian đó, Sơn Tinh vẫn không ngừng tu luyện Cửu Sơn Quyết. Cậu không thể sử dụng linh khí một cách lộ liễu, nhưng cậu áp dụng nó vào từng nhát búa, từng cú đục. Cậu không còn chỉ đập vào đá một cách mù quáng; cậu cảm nhận "mạch đá", "linh hồn của khoáng vật." Khi chiếc búa đập vào đá, cậu không chỉ dùng sức lực, mà còn là một sự đồng điệu với năng lượng Thổ Kim ẩn chứa trong đá. Cậu cảm nhận sự cộng hưởng giữa linh khí của mình và linh khí của những khối linh thạch, từng chút một, tinh luyện bản thân. Huyết ấn trên ngực cậu vẫn âm thầm hấp thụ những luồng linh khí Thổ Kim tinh thuần thoát ra từ các mạch linh thạch, khiến nó phát ra ánh sáng vàng kim mờ ảo dưới lớp áo.
Một buổi chiều, khi đang làm việc ở một đường hầm sâu nhất, nóng nhất và ẩm ướt nhất của mỏ, nơi không khí đặc quánh mùi lưu huỳnh và hơi nóng hầm hập phả ra từ những khe nứt địa chất, Sơn Tinh cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ. Nó không phải là linh khí Thổ Kim đơn thuần của linh thạch, mà là một sự kết hợp của Hỏa và Thổ, mạnh mẽ đến rực cháy, nhưng lại ẩn sâu, bị đè nén. Luồng linh khí này không phải là sự bốc hơi từ một mạch khoáng thông thường, mà là một sinh mệnh, một sự tồn tại đang âm ỉ cháy, như một ngọn lửa bị giam cầm.
Sơn Tinh dùng Cửu Sơn Quyết để cảm nhận sâu hơn. Cậu nhận ra rằng luồng linh khí này phát ra từ phía dưới một lớp đá cực kỳ cứng rắn, ẩn sâu trong một vách đá ẩm ướt. Cậu biết đây là một phát hiện lớn, một điều mà những phu mỏ khác, dù có kinh nghiệm lâu năm, cũng không thể nhận ra vì họ không có linh giác như cậu.
Trong những ngày tiếp theo, Sơn Tinh lợi dụng những giờ phút ít bị giám sát nhất, hoặc những lúc cai ngục lơ là, bí mật đào sâu vào vách đá đó. Từng nhát búa của cậu đều chính xác đến kinh ngạc, không tạo ra tiếng động lớn, chỉ đủ để phá vỡ từng lớp đá mỏng. Cậu phải cẩn thận che giấu công việc của mình, trộn lẫn những mảnh đá đặc biệt với quặng thường để không bị phát hiện.
Cuối cùng, sau nhiều ngày miệt mài, mồ hôi và máu thấm đẫm từng tảng đá, Sơn Tinh phá vỡ được lớp đá cuối cùng. Một luồng hơi nóng kinh hoàng phả vào mặt cậu, mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc và hương thơm ngọt ngào, cay nồng của khoáng vật bị nung chảy. Trước mắt cậu, trong một hốc đá tự nhiên bị che khuất, một cảnh tượng tuyệt mỹ hiện ra. Đó là một bông hoa sen đá khổng lồ, đường kính khoảng một trượng, kết tinh từ những viên linh thạch đỏ rực, mỗi cánh hoa được tạo thành từ hàng ngàn tinh thể khoáng sản lấp lánh, như những ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa. Từ nhụy hoa, một ngọn lửa màu cam đỏ rực cháy không ngừng, nóng bỏng và tinh khiết, như một trái tim đang đập của chính lòng đất.
Đây chính là "Địa Tâm Hỏa Liên" – một bảo vật thiên địa hiếm có, được hình thành từ sự kết tinh của linh khí Thổ và Hỏa sâu trong lòng núi, được nuôi dưỡng bởi mạch địa tâm. Sơn Tinh cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ đang chảy trong từng cánh hoa, một sự cộng hưởng hoàn hảo giữa sự vững chãi của đất và sự hủy diệt của lửa. Huyết ấn trên ngực cậu bỗng nóng rực lên, và cậu biết rằng, bảo vật này chính là chìa khóa cho bước đột phá tiếp theo trong con đường tu luyện Cửu Sơn Quyết của mình, một nguồn tài nguyên vô giá giữa địa ngục trần gian. Cậu đã tìm thấy hy vọng giữa những gian khổ tột cùng của mỏ linh thạch.
Hành trình từ căn nhà tranh vách đất của lão Thổ đến khu mỏ linh thạch là một cuộc di chuyển qua nhiều tầng cảnh quan và năng lượng của Tản Viên Sơn. Sơn Tinh men theo những con đường mòn ngày càng ít cây cối hơn, đá tảng lộ thiên nhiều hơn, và không khí dần trở nên đặc quánh mùi khoáng vật, bụi bặm, xen lẫn hơi nóng bức từ sâu trong lòng đất. Tiếng chim hót líu lo và tiếng gió xào xạc qua tán lá thưa dần, nhường chỗ cho những âm thanh trầm đục, đều đặn của những cỗ máy khổng lồ đang hoạt động, tiếng búa đập vào đá, tiếng xe đẩy quặng rít lên trên đường ray thô sơ. Ánh sáng tự nhiên cũng nhường chỗ cho ánh sáng mờ ảo, vàng vọt từ những ngọn đèn dầu treo lủng lẳng ở miệng các hang động khổng lồ, như những vết thương rách toạc trên sườn núi.
Khi Sơn Tinh đặt chân đến rìa khu mỏ, một khung cảnh choáng ngợp và đầy áp lực hiện ra trước mắt cậu. Đây không phải là một hang động đơn lẻ, mà là một hệ thống khổng lồ của những miệng hầm, những hố khai thác lộ thiên và những đống quặng chất cao như núi, tạo thành một vết sẹo khổng lồ trên da thịt ngọn núi. Hàng trăm con người, với khuôn mặt lấm lem bụi bẩn và ánh mắt mệt mỏi, đang di chuyển như những con kiến trong một tổ kiến khổng lồ. Họ là những phu mỏ, những người bị số phận đẩy đưa đến đây, làm việc không ngừng nghỉ dưới sự giám sát chặt chẽ của những tên cai ngục hung tợn, vung roi da và quát tháo liên hồi. Không khí nặng nề bởi bụi đá li ti, tiếng la hét, tiếng xiềng xích và cả mùi mồ hôi chua loét.
Với vẻ ngoài gầy gò và ánh mắt non nớt của một thiếu niên, Sơn Tinh nhanh chóng bị bắt giữ bởi bọn cai ngục. Chúng không hỏi han nhiều, chỉ nhìn thấy cậu lang thang gần khu mỏ là đủ lý do để coi cậu là kẻ trốn trại hoặc một kẻ không nơi nương tựa có thể bị lợi dụng. Cậu bị ném vào một toán phu mỏ mới, bị ép mặc bộ quần áo vải thô cứng ngắc, lấm lem bụi than, và được phát cho một chiếc búa đá cùn cùng một chiếc xẻng sắt nặng trịch.
Cuộc sống của Sơn Tinh trong mỏ linh thạch bắt đầu từ đó, khắc nghiệt hơn gấp vạn lần so với những ngày làm việc với lão Thổ. Mỗi ngày, cậu phải thức dậy khi bầu trời còn đen kịt, trước khi mặt trời ló dạng. Cùng với hàng trăm phu mỏ khác, cậu bị lùa vào những đường hầm sâu hun hút, tối tăm như bụng quỷ, nơi chỉ có ánh đèn dầu leo lét soi đường. Công việc chính là đục đẽo, phá vỡ những khối đá cứng rắn để tìm kiếm những mảnh linh thạch nhỏ bé. Tiếng búa đập vào đá vang vọng không ngừng, tạo thành một bản giao hưởng đau đớn của sự khổ sai. Bụi đá bay lượn trong không khí, bám vào từng lỗ chân lông, lấp đầy phổi, khiến hơi thở trở nên nặng nhọc. Không khí nóng bức, ẩm ướt và ngột ngạt, xen lẫn mùi hôi thối của mồ hôi và đất ẩm.
Cơ thể Sơn Tinh, dù đã được Cửu Sơn Quyết tôi luyện, vẫn cảm thấy kiệt sức sau mỗi ca làm việc kéo dài. Từng thớ cơ đau nhức, bàn tay chai sần, những vết chai cũ chồng lên những vết chai mới. Những tên cai ngục luôn kè kè bên cạnh, sẵn sàng vung roi da nếu bất kỳ ai tỏ vẻ lười biếng hay mệt mỏi. Nhiều phu mỏ đã ngã xuống vì kiệt sức, vì tai nạn sập hầm, hoặc vì bệnh tật do môi trường khắc nghiệt gây ra. Cái chết là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống nơi đây, một định mệnh nghiệt ngã treo lơ lửng trên đầu mỗi người.
Tuy nhiên, giữa địa ngục trần gian đó, Sơn Tinh vẫn không ngừng tu luyện Cửu Sơn Quyết. Cậu không thể sử dụng linh khí một cách lộ liễu, nhưng cậu áp dụng nó vào từng nhát búa, từng cú đục. Cậu không còn chỉ đập vào đá một cách mù quáng; cậu cảm nhận "mạch đá", "linh hồn của khoáng vật." Khi chiếc búa đập vào đá, cậu không chỉ dùng sức lực, mà còn là một sự đồng điệu với năng lượng Thổ Kim ẩn chứa trong đá. Cậu cảm nhận sự cộng hưởng giữa linh khí của mình và linh khí của những khối linh thạch, từng chút một, tinh luyện bản thân. Huyết ấn trên ngực cậu vẫn âm thầm hấp thụ những luồng linh khí Thổ Kim tinh thuần thoát ra từ các mạch linh thạch, khiến nó phát ra ánh sáng vàng kim mờ ảo dưới lớp áo.
Một buổi chiều, khi đang làm việc ở một đường hầm sâu nhất, nóng nhất và ẩm ướt nhất của mỏ, nơi không khí đặc quánh mùi lưu huỳnh và hơi nóng hầm hập phả ra từ những khe nứt địa chất, Sơn Tinh cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ. Nó không phải là linh khí Thổ Kim đơn thuần của linh thạch, mà là một sự kết hợp của Hỏa và Thổ, mạnh mẽ đến rực cháy, nhưng lại ẩn sâu, bị đè nén. Luồng linh khí này không phải là sự bốc hơi từ một mạch khoáng thông thường, mà là một sinh mệnh, một sự tồn tại đang âm ỉ cháy, như một ngọn lửa bị giam cầm.
Sơn Tinh dùng Cửu Sơn Quyết để cảm nhận sâu hơn. Cậu nhận ra rằng luồng linh khí này phát ra từ phía dưới một lớp đá cực kỳ cứng rắn, ẩn sâu trong một vách đá ẩm ướt. Cậu biết đây là một phát hiện lớn, một điều mà những phu mỏ khác, dù có kinh nghiệm lâu năm, cũng không thể nhận ra vì họ không có linh giác như cậu.
Trong những ngày tiếp theo, Sơn Tinh lợi dụng những giờ phút ít bị giám sát nhất, hoặc những lúc cai ngục lơ là, bí mật đào sâu vào vách đá đó. Từng nhát búa của cậu đều chính xác đến kinh ngạc, không tạo ra tiếng động lớn, chỉ đủ để phá vỡ từng lớp đá mỏng. Cậu phải cẩn thận che giấu công việc của mình, trộn lẫn những mảnh đá đặc biệt với quặng thường để không bị phát hiện.
Cuối cùng, sau nhiều ngày miệt mài, mồ hôi và máu thấm đẫm từng tảng đá, Sơn Tinh phá vỡ được lớp đá cuối cùng. Một luồng hơi nóng kinh hoàng phả vào mặt cậu, mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc và hương thơm ngọt ngào, cay nồng của khoáng vật bị nung chảy. Trước mắt cậu, trong một hốc đá tự nhiên bị che khuất, một cảnh tượng tuyệt mỹ hiện ra. Đó là một bông hoa sen đá khổng lồ, đường kính khoảng một trượng, kết tinh từ những viên linh thạch đỏ rực, mỗi cánh hoa được tạo thành từ hàng ngàn tinh thể khoáng sản lấp lánh, như những ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa. Từ nhụy hoa, một ngọn lửa màu cam đỏ rực cháy không ngừng, nóng bỏng và tinh khiết, như một trái tim đang đập của chính lòng đất.
Đây chính là "Địa Tâm Hỏa Liên" – một bảo vật thiên địa hiếm có, được hình thành từ sự kết tinh của linh khí Thổ và Hỏa sâu trong lòng núi, được nuôi dưỡng bởi mạch địa tâm. Sơn Tinh cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ đang chảy trong từng cánh hoa, một sự cộng hưởng hoàn hảo giữa sự vững chãi của đất và sự hủy diệt của lửa. Huyết ấn trên ngực cậu bỗng nóng rực lên, và cậu biết rằng, bảo vật này chính là chìa khóa cho bước đột phá tiếp theo trong con đường tu luyện Cửu Sơn Quyết của mình, một nguồn tài nguyên vô giá giữa địa ngục trần gian. Cậu đã tìm thấy hy vọng giữa những gian khổ tột cùng của mỏ linh thạch.