Bầu trời đã hoàn toàn chuyển mình thành một khối xám xịt vô vọng, đặc quánh và nặng trịch, tựa như tấm vải tang khổng lồ được giăng mắc khắp vũ trụ, báo hiệu một sự kết thúc thảm khốc đang cận kề. Nó trùm lên toàn bộ vùng hạ lưu chân núi Tản Viên, nơi từng là một dải đất trù phú với những cánh đồng lúa nước xanh mướt trải dài, những ngôi làng chài bình yên nép mình bên dòng sông hiền hòa, và những con đường mòn quen thuộc dẫn lối lên núi. Giờ đây, tất cả những gì từng tồn tại đều đã biến mất không dấu vết. Không còn bóng dáng của những mái nhà tranh tre quen thuộc với khói bếp lững lờ mỗi buổi chiều, những lán cá đơn sơ nơi ngư dân phơi lưới, hay những con thuyền nan neo đậu tấp nập dọc bờ sông. Cũng chẳng còn tiếng cười nói rộn rã của lũ trẻ nô đùa bên bãi sông, tiếng í ới gọi nhau của những người lao động cần mẫn hay tiếng hát đồng dao ngân nga trong gió. Tất cả, tất cả đã bị nuốt chửng không thương tiếc trong trận "Đại Hồng Thủy" kinh hoàng, một thảm họa mà không ai từng chứng kiến trong lịch sử hàng trăm năm qua của vùng đất này.
Nước không đơn thuần là nước của một con sông vỡ đê hay một trận mưa lớn kéo dài. Nó là một con thủy quái khổng lồ, giận dữ và điên loạn, cuồn cuộn gầm thét như một ngàn con dã thú đang tranh giành con mồi. Từng đợt sóng cao bằng ngọn cây cổ thụ, mang theo sức mạnh hủy diệt nguyên thủy của thiên nhiên bùng nổ, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó. Những xác người và vật nuôi trương phình, cây cối bật gốc tả tơi, và vô số gỗ vụn, mảnh vỡ của những mái nhà, tan hoang và bất động, lềnh bềnh trên mặt nước đục ngầu, xoáy lốc rồi chìm nghỉm vào sâu thẳm, rồi lại nổi lên, trôi dạt vô định như những mảnh ký ức cuối cùng về một cuộc sống yên bình đã bị xé nát thành từng mảnh vụn. Mùi tanh nồng của nước lũ, thứ mùi ngai ngái của bùn đất đặc quánh và hôi thối trộn lẫn với mùi tử khí nồng nặc đến ghê người, thứ mùi của sự chết chóc và phân hủy, bám riết lấy không khí, len lỏi vào từng hơi thở của những người còn sống sót, ám ảnh họ từng giây từng phút. Tiếng gào thét của những người xấu số, tiếng kêu cứu tuyệt vọng từ xa vọng lại, nghe như những lời trăn trối cuối cùng, tất cả đều bị nuốt chửng không thương tiếc trong tiếng gió giật điên cuồng và tiếng nước gầm réo như muốn xé toạc cả đất trời, cả linh hồn con người, biến thành một bản giao hưởng chết chóc.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn và bi thương ấy, một hình hài bé nhỏ, ốm yếu đang bám víu tuyệt vọng vào thân cây dầu rái mục nát, trôi dạt vô định giữa dòng nước dữ. Đó là Đất, tên gọi thân mật của Sơn Tinh khi cậu bé mới 5 tuổi. Thân thể gầy guộc của cậu bé run cầm cập không ngừng, không chỉ vì nước lạnh buốt xương tủy thấm sâu vào da thịt mà còn vì cơn sốt rét hành hạ không ngừng nghỉ. Từng đợt lạnh buốt đến thấu xương, xuyên thấu tận tủy, khiến cậu bé bất giác co rúm người lại thành một khối nhỏ xíu, đôi môi tím tái vì lạnh và sợ hãi. Đôi mắt non nớt của Sơn Tinh mở to, vô hồn và vô cảm, dán chặt vào khoảng không vô định, nơi chỉ vài giờ trước còn là ngôi làng thân yêu của cậu, giờ đã chìm sâu dưới làn nước đục ngầu. Cha mẹ cậu, những người đã yêu thương và chở che cậu từ khi lọt lòng, giờ đây cũng đã bị dòng nước cuốn đi, chết đuối ngay trước mắt cậu bé thơ dại. Hình ảnh họ vùng vẫy trong dòng nước xoáy, tiếng kêu cuối cùng của mẹ như một lời vĩnh biệt xé lòng, bàn tay vẫy vùng yếu ớt của cha như muốn níu giữ lấy điều gì đó trước khi biến mất hoàn toàn vào dòng lũ, tất cả hằn sâu vào tâm trí non nớt của Sơn Tinh, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, một vết sẹo không bao giờ lành trong tâm hồn cậu bé. Cậu bé muốn khóc, muốn gào thét tên cha mẹ, muốn cầu xin họ quay lại, muốn được ôm ấp lần cuối, nhưng cổ họng khô khốc, đôi môi nứt nẻ vì khát và lạnh, và một nỗi sợ hãi quá lớn đã bóp nghẹt mọi cảm xúc, chỉ còn lại sự trống rỗng và kinh hoàng đến tột cùng.
Cơn đói cồn cào như hàng ngàn con côn trùng đói khát đang gặm nhấm dạ dày trống rỗng của Sơn Tinh. Ruột gan cậu bé cứ cồn cào, quặn thắt từng cơn. Đã bao lâu rồi cậu bé chưa ăn một thứ gì đó để lấp đầy dạ dày mình? Một ngày? Hai ngày? Hay thậm chí là lâu hơn nữa? Cậu không nhớ nữa, thời gian dường như đã ngừng lại trong thảm họa này, trở nên vô nghĩa. Bản năng sinh tồn, thứ bản năng nguyên thủy nhất của loài vật, mách bảo, cậu bé đưa đôi môi khô nứt, tái mét, run rẩy chạm vào dòng nước bẩn thỉu, thứ nước pha lẫn bùn đất, máu và đủ thứ tạp chất, cố gắng nuốt xuống từng ngụm một để giữ cho mình không chết khát. Nước lạnh và tanh, mang theo đủ thứ tạp chất bẩn thỉu, cặn bã, khiến dạ dày của cậu bé quặn thắt dữ dội. Ngay lập tức, Sơn Tinh nôn thốc nôn tháo, mọi thứ trong bụng, dù chẳng có gì ngoài chút nước bẩn vừa uống, đều bị đẩy ra ngoài, chỉ còn lại cảm giác rỗng tuếch, bỏng rát nơi cuống họng và kiệt sức đến cùng cực. Cậu bé nằm vật ra thân cây, toàn thân mỏi nhừ, ý thức mơ hồ như ngọn đèn dầu trước gió, chực chờ tắt lịm bất cứ lúc nào, kết thúc nỗi đau khổ này.
Trong khoảnh khắc giao thoa giữa sự sống và cái chết, khi ý thức đang dần trôi tuột, một cơn chấn động mạnh bất ngờ xuyên qua thân cây, khiến Sơn Tinh bị văng ra khỏi chỗ bám. Đầu cậu bé đập mạnh vào một vách đá lởm chởm, sắc nhọn, khiến da đầu rách toạc, một dòng máu ấm nóng chảy ròng ròng xuống khuôn mặt bé nhỏ, trộn lẫn với nước mưa và bùn đất, tạo thành một vệt màu đỏ sẫm đáng sợ. Cơn đau buốt khiến cậu bé choáng váng, trước mắt tối sầm lại. Nhưng trong chính giây phút mơ hồ ấy, một điều kỳ diệu đã xảy ra, một phép màu giữa lòng thảm họa, một sự kiện định mệnh. Từ vết nứt sâu hoắm, ẩm ướt của vách đá, một "Hạt Ngọc Núi" nhỏ, lấp lánh ánh sáng xanh lục nhạt, tinh khiết và huyền ảo, bất ngờ bật ra. Nó bay một đường cong nhẹ nhàng, tựa như có ý thức dẫn lối, và vô tình rơi thẳng vào miệng Sơn Tinh. Bằng một phản xạ vô thức của bản năng sinh tồn, trong cơn choáng váng, cậu bé nuốt chửng nó. Ngay lập tức, một cảm giác ấm áp lạ lùng, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt đến khó tin, bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể Sơn Tinh, từ lồng ngực đang đập yếu ớt đến các chi tay, chân đã lạnh cóng. Một dòng năng lượng ấm áp, dễ chịu, tựa như ánh mặt trời mùa xuân len lỏi qua lớp mây đen, đang xoa dịu nỗi đau và sự lạnh lẽo. Điều kỳ diệu hơn là vết thương trên đầu cậu bé dường như đã được cầm máu một cách thần kỳ, và cơn đau cũng dịu đi đáng kể, nhường chỗ cho một cảm giác dễ chịu, an toàn chưa từng có kể từ khi thảm họa ập đến. Cậu bé không thể hiểu điều gì đang xảy ra, chỉ biết rằng có một dòng năng lượng ấm áp đang bảo vệ mình khỏi sự lạnh lẽo, cái đói và cái chết đang rình rập, mang đến một tia hy vọng mong manh.
Là một phàm nhân 5 tuổi, một đứa trẻ bình thường chưa từng biết đến điều gì siêu nhiên, Sơn Tinh hoàn toàn không thể lý giải được những gì mình đang trải qua. Hạt ngọc, thứ sức mạnh bí ẩn vừa cứu cậu thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nằm ngoài mọi kiến thức và nhận thức của cậu bé. Bản năng sinh tồn yếu ớt của một đứa trẻ đang phải đối mặt với thảm kịch kinh hoàng nhất, cậu bé hoảng loạn tột độ, cảm thấy hoàn toàn bất lực trước sức mạnh tàn phá của thiên tai. Cậu không biết mình sẽ sống sót ra sao, hay sẽ đi về đâu trong thế giới đổ nát này. Mọi hy vọng dường như đã tắt lịm từ khi cha mẹ cậu ra đi, từ khi ngôi làng bị nhấn chìm, chỉ còn lại một sợi dây mong manh của sự sống, giờ đây được níu giữ bởi viên ngọc bí ẩn, đang đưa cậu bé về phía một tương lai không thể đoán định, một số phận không thể ngờ.
Và rồi, một sự kiện định mệnh, một bước ngoặt không thể tránh khỏi đã đưa cậu bé đến một nơi mà cậu không thể nào ngờ tới, một nơi mà số phận đã sắp đặt cho cậu. Dòng nước dữ dội không ngừng nghỉ cuốn thân cây dầu rái cùng Sơn Tinh đi xa hơn, sâu hơn vào lòng núi. Cuối cùng, thân cây cùng cậu bé bị đẩy vào một hang tối om, rộng lớn, trông hệt như miệng của một con quỷ khổng lồ đang há ra chờ đợi nuốt chửng mọi thứ. Bóng tối thăm thẳm, đặc quánh bao trùm lấy cậu bé, tiếng nước dội vào vách hang vang vọng như tiếng vọng từ địa ngục, càng làm tăng thêm nỗi kinh hoàng. Đó chính là Hang Tản Viên, một nơi tưởng chừng như tận cùng của sự sống, một nấm mồ cho mọi hy vọng, nhưng lại là nơi ẩn chứa những bí mật cổ xưa và khởi đầu cho một hành trình phi thường, một số phận mà Sơn Tinh, cậu bé 5 tuổi mồ côi, không thể nào lường trước được, một cuộc đời hoàn toàn mới bắt đầu từ tro tàn của thảm họa.