Chương 49 – Hóa Giải Oán Hận – Và Bí Mật Của Địa Phủ Linh Mạch

 Kết thúc trận chiến và sự giải thoát của linh hồn.

    Tiếng gầm thét của Hồn Táng Sư U Minh vang vọng khắp Hồn Táng Cung, đầy sự tức giận và tuyệt vọng khi Thạch Sơn liên tục hóa giải các đòn tấn công linh hồn của hắn ta. Cây trượng xương xẩu trong tay hắn ta rít lên những tiếng ghê rợn, liên tục bắn ra những luồng Khổ Lao Chi Khí đen kịt, cố gắng hút cạn linh khí của Thạch Sơn. Những Vô Định Hồn còn sót lại, dù đã bị suy yếu, vẫn điên cuồng lao đến, cố gắng bám víu vào Thạch Sơn, như những con thiêu thân bị cuốn vào ngọn lửa.

    Thạch Sơn biết, đây là đòn tấn công cuối cùng của Hồn Táng Sư U Minh. Hắn ta đang dồn toàn bộ sức mạnh vào đó. Thạch Sơn không né tránh. Hắn dồn toàn bộ linh khí địa mạch vào Thạch Quyết Thuẫn, khiến lớp giáp đá trên người hắn trở nên rực sáng, không chỉ chặn đứng mà còn hấp thụ những luồng Khổ Lao Chi Khí đang lao tới. Hắn cảm nhận được sự đau đớn khi linh khí oán độc cố gắng xuyên qua, nhưng ý chí của hắn kiên định như đá tảng.

    "Ngươi nghĩ ta sẽ khuất phục trước một kẻ phàm tục sao?" Hồn Táng Sư U Minh gầm lên, giọng hắn ta méo mó, "Ta là người đã giam giữ linh hồn của vô số kẻ! Ta là kẻ được chọn bởi Kẻ Xây Lời Nguyền vĩ đại!"

    Nhưng Thạch Sơn không đáp lời. Hắn tập trung toàn bộ tâm trí vào Hồng Lĩnh Đạo Thạch. Viên ngọc trong tay hắn bùng lên một thứ ánh sáng chói lòa, màu vàng đất, thuần khiết và mạnh mẽ chưa từng có. Đây là sức mạnh của linh mạch được giải phóng, là sức mạnh của Người Gánh Núi.

    "Địa Môn Phá Hạn!" Thạch Sơn gầm lên, dồn toàn bộ sức mạnh đã tích lũy vào một chiêu thức bùng nổ. Hắn không tung ra đòn tấn công từ xa. Thay vào đó, hắn lao thẳng về phía Hồn Táng Sư U Minh, xuyên qua vòng xoáy linh hồn mà hắn ta tạo ra, giống như một mũi tên xuyên thẳng vào mục tiêu. Tốc độ của Thạch Sơn nhanh đến mức Hồn Táng Sư U Minh không kịp phản ứng.

    Thạch Sơn đặt bàn tay đã được bao bọc bởi ánh sáng thuần khiết của Hồng Lĩnh Đạo Thạch lên ngực Hồn Táng Sư U Minh, ngay nơi linh mạch chính của Hang Sâu Vô Cực bị phong ấn.

    "ROÀÀÀM!"

    Một tiếng nổ lớn vang lên, không phải tiếng nổ của sự hủy diệt, mà là tiếng nổ của sự giải thoát. Ánh sáng vàng thuần khiết từ tay Thạch Sơn bùng nổ, đối đầu trực diện với luồng Khổ Lao Chi Khí đen kịt trong cơ thể Hồn Táng Sư U Minh. Khuôn mặt xương xẩu của Hồn Táng Sư U Minh vặn vẹo trong đau đớn tột cùng. Hắn ta gào lên một tiếng thảm thiết, một tiếng kêu không còn sự oán hận, mà là sự thống khổ và giải thoát.

    "Không... không thể nào! Ta... ta được giải thoát..."

    Cơ thể gầy gò của Hồn Táng Sư U Minh bắt đầu tan rã. Không phải thành tro bụi, mà là thành vô số hạt ánh sáng lấp lánh, bay lên không trung, hòa vào những Vô Định Hồn còn sót lại. Khi những hạt ánh sáng này chạm vào các Vô Định Hồn, những bóng ma thống khổ bỗng nhiên ngừng rên rỉ. Ánh sáng thuần khiết bao phủ chúng, và chúng từ từ tan biến vào hư không, không còn dấu vết, nhưng không phải là sự hủy diệt, mà là sự siêu thoát, trở về với Vòng Tròn Luân Hồi Linh Khí.

    Linh khí âm u trong Hồn Táng Cung nhanh chóng bị xua tan. Thay vào đó là một luồng linh khí địa mạch trong lành, mạnh mẽ tuôn trào từ sâu dưới lòng đất, nơi linh mạch chính của Hang Sâu Vô Cực đã được giải phóng. Lăng mộ cổ xưa bỗng nhiên phát sáng, và những phiến đá nứt toác bắt đầu được bao phủ bởi rêu xanh non, và thậm chí những bông hoa dại nhỏ bé bắt đầu mọc lên từ kẽ đá.

    Thạch Sơn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy kiệt sức, nhưng lòng hắn tràn ngập sự bình yên và mãn nguyện. Hắn đã giải phóng linh mạch này, và quan trọng hơn, hắn đã giải thoát vô số linh hồn bị giam cầm, bao gồm cả linh hồn của Hồn Táng Sư U Minh, kẻ cũng là nạn nhân của Lời Nguyền Không Diệt Vong.

    Từ phía sau khối đá, Bà Lữ, Lão Bàng và Tiêu Lan run rẩy bước ra.

    "Thạch Sơn! Con không sao chứ?" Bà Lữ vội vàng chạy đến, lo lắng sờ soạng khắp người Thạch Sơn.

    Lão Bàng thì cứ nhìn chằm chằm vào nơi Hồn Táng Sư U Minh vừa tan biến, mắt tròn xoe. "Ối giời ơi! Lão gia cứ tưởng cái thằng cha ghê gớm đó sẽ ăn thịt Thạch Sơn của lão gia chứ! Ai dè nó tan biến thành... pháo hoa rồi!" Lão Bàng lẩm bẩm, rồi bỗng nhiên mặt mày xanh lè. "Mà này Thạch Sơn, lão gia thấy mấy cái con ma kia nó cũng tan biến theo rồi! Hay là chúng nó thành... bánh nếp ma bay lên trời rồi?"

    Bà Lữ ngay lập tức cốc đầu Lão Bàng một cái rõ đau. "Cái ông này! Mày cứ toàn nghĩ đến bánh nếp! Mà này Thạch Sơn, con bé Tiêu Lan nó cứ khóc đòi gặp con mãi đó!"

    Tiêu Lan, với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, ôm chầm lấy Thạch Sơn, vùi mặt vào ngực hắn. "Anh Thạch Sơn... em sợ lắm..."

    Thạch Sơn xoa đầu Tiêu Lan, lòng hắn ấm áp. Sự hiện diện của họ, những câu nói lảm nhảm của Lão Bàng, sự cằn nhằn của Bà Lữ, và sự lo lắng của Tiêu Lan, đã xua đi hoàn toàn sự nặng nề của trận chiến vừa qua.

    "Các con được an toàn là tốt rồi," tiếng của Linh Hồn Hộ Thạch vang lên, đầy sự vui mừng. Nàng bay lượn trên không trung, thân hình nàng giờ đây trở nên rõ nét và rực rỡ hơn bao giờ hết, như một vị thần hộ mệnh thực sự. "Ngươi đã hoàn thành sứ mệnh của mình ở đây, Thạch Sơn. Linh mạch của Hang Sâu Vô Cực đã được giải phóng hoàn toàn."

    Linh Hồn Hộ Thạch chỉ vào một vị trí trong Hồn Táng Cung, nơi một phiến đá lớn có khắc một biểu tượng cổ xưa, giống như một con rắn đang cuộn tròn. "Đây là Dấu Ấn Địa Phủ, một phần của Thạch Long Ấn. Ngươi đã hấp thụ sức mạnh của nó. Giờ đây, ngươi đã đến gần hơn với mục tiêu cuối cùng."

    Thạch Sơn cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ từ Dấu Ấn Địa Phủ tuôn vào cơ thể, hòa quyện với Hồng Lĩnh Đạo Thạch, khiến nó phát sáng rực rỡ hơn. Hắn cảm nhận được sự kết nối của mình với linh mạch của đại lục trở nên sâu sắc hơn nữa, như thể hắn đang dần trở thành một với chính linh mạch.

    La Bàn Thiên Vực trong tay hắn rung lên một tiếng nhẹ, rồi kim chỉ nam lại xoay một vòng, lần này hướng về phía bắc, chỉ vào một địa điểm được đánh dấu trên bản đồ bằng một ký hiệu kỳ lạ, trông giống như một tòa tháp cao chót vót.

    Thạch Sơn nhìn về phía bắc, nơi ánh sáng ban mai yếu ớt bắt đầu len lỏi vào hẻm núi. Hắn biết, hành trình của hắn vẫn còn rất dài, và những thử thách phía trước sẽ còn gian nan hơn. Nhưng với những người bạn bên cạnh, và sức mạnh ngày càng tăng lên, hắn đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.


  • Hang Sâu Vô Cực: Địa điểm đã được Thạch Sơn thanh tẩy.
  • Hồn Táng Cung: Lăng mộ cổ xưa trong Hang Sâu Vô Cực, nơi linh mạch chính đã được giải phóng.
  • Hồn Táng Sư U Minh: Kẻ giam giữ linh hồn, đã bị Thạch Sơn đánh bại và linh hồn được siêu thoát.
  • Kẻ Xây Lời Nguyền: Linh hồn tà ác cổ xưa, kẻ thao túng Hồn Táng Sư U Minh, đã bị suy yếu đáng kể sau khi linh mạch được giải phóng.
  • Khổ Lao Chi Khí: Linh khí bị ô nhiễm, đã bị thanh tẩy khỏi Hang Sâu Vô Cực.
  • Vô Định Hồn: Những linh hồn bị mắc kẹt, đã được Thạch Sơn giải thoát.
  • Hồng Lĩnh Đạo Thạch: Ba mảnh Đạo Thạch đã hợp nhất, sức mạnh của Thạch Sơn được tăng cường đáng kể sau khi thanh tẩy linh mạch.
  • Công Pháp Địa Môn: Công pháp tu luyện của Thạch Sơn.
  • Thạch Quyết Thuẫn: Chiêu thức phòng thủ của Thạch Sơn, khả năng hấp thụ tà khí.
  • Địa Môn Phá Hạn: Chiêu thức tấn công quyết định của Thạch Sơn, dùng để giải phóng linh mạch và linh hồn của Hồn Táng Sư U Minh.
  • Linh Hồn Hộ Thạch: Đồng hành, giải thích về Dấu Ấn Địa Phủ và sự tiến triển của Thạch Sơn, giờ đây đã trở nên rõ nét và rực rỡ.
  • Dấu Ấn Địa Phủ: Một phần của Thạch Long Ấn, được Thạch Sơn hấp thụ sau khi giải phóng linh mạch.
  • Thạch Long Ấn: Mục tiêu cuối cùng của Thạch Sơn.
  • La Bàn Thiên Vực: Pháp khí chỉ dẫn của Thạch Sơn, dẫn hắn đến địa điểm tiếp theo.
  • Người Gánh Núi: Vai trò và định mệnh của Thạch Sơn được khẳng định qua mỗi lần thanh tẩy linh mạch và giải thoát linh hồn.