Chương 17: Mạch Hỏa Thổ Giao Hòa (Lời Gọi Từ Huyết Mạch)

Dưới lòng đất sâu hun hút của mỏ linh thạch, thời gian dường như mất đi ý nghĩa. Mỗi ngày là một chuỗi lặp lại của bóng tối, bụi bặm, và tiếng búa đục đá, nhưng đối với Sơn Tinh, mỗi khoảnh khắc đều là một bước tiến trong hành trình tu luyện bí mật. Địa Tâm Hỏa Liên, được giấu kín trong hốc đá nhỏ, đã trở thành nguồn mạch năng lượng vô tận của cậu. Hàng đêm, khi những tiếng ngáy nặng nề của phu mỏ vang vọng khắp khu hầm tồi tàn, Sơn Tinh lặng lẽ rút vào nơi trú ẩn của mình, nhắm mắt lại, và hòa mình vào nguồn linh khí rực cháy của đóa sen đá.

Quá trình hấp thụ năng lượng từ Hỏa Liên đã trở nên ít đau đớn hơn, nhưng không kém phần thử thách. Luồng hỏa khí nóng bỏng không còn gây cảm giác bỏng rát kinh mạch, thay vào đó là một sự ấm áp mãnh liệt, lan tỏa khắp cơ thể, từng mạch máu, từng tế bào đều rung động. Sơn Tinh cảm nhận được từng tia linh khí Hỏa nóng chảy, len lỏi qua từng tầng linh khí Thổ trong cơ thể, tạo nên một sự giao hòa kỳ diệu. Huyết ấn Thần Nông Thổ Hoàng trên ngực cậu giờ đây không chỉ phát sáng vàng kim; nó còn nhấp nháy những vệt đỏ rực, như những tia sét lửa đang nhảy múa trên nền đất, biểu thị cho sự kết hợp hoàn hảo giữa Thổ và Hỏa.

Sự dung hợp này mang lại cho Sơn Tinh những khả năng mới mẻ và tinh tế hơn. Cậu không chỉ có thể điều khiển đất đá; cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ và áp lực sâu trong lòng đất, nơi mà các mạch địa chất đang hoạt động. Cậu có thể làm cho những khối linh thạch bị nung nóng từ bên trong, khiến chúng trở nên giòn hơn và dễ vỡ hơn khi khai thác. Thậm chí, đôi khi, cậu còn có thể tạo ra những luồng nhiệt nhỏ, vô hình, làm tan chảy một phần kim loại trong quặng, tách chúng ra khỏi đá một cách dễ dàng hơn. Điều này giúp Sơn Tinh trở thành một trong những phu mỏ năng suất nhất, thu hút sự chú ý ghen tị của những phu mỏ khác và sự hài lòng tạm thời của bọn cai ngục.

Tuy nhiên, cuộc sống trong mỏ vẫn đầy rẫy hiểm nguy. Một ngày nọ, khi Sơn Tinh đang làm việc ở một khu vực mới được khai phá, một tiếng rắc lớn vang lên, và một mảng trần hầm bất ngờ sụp đổ, chôn vùi một nhóm phu mỏ gần đó. Bụi đá mù mịt, tiếng la hét thất thanh và sự hỗn loạn bao trùm không gian. Bọn cai ngục, thay vì cứu người, lại chỉ lo lắng về sản lượng và ra lệnh cho những phu mỏ còn lại tiếp tục công việc, bỏ mặc những người bị vùi lấp.

Sơn Tinh chứng kiến cảnh tượng đó với một sự phẫn nộ dâng trào trong lòng. Cậu không thể làm ngơ. Với linh giác đã được tôi luyện từ Cửu Sơn Quyết và năng lượng Hỏa Thổ từ Địa Tâm Hỏa Liên, cậu cảm nhận được những luồng khí tức yếu ớt, tuyệt vọng từ dưới đống đổ nát. Trong khoảnh khắc hỗn loạn, khi không ai chú ý, Sơn Tinh đã lén lút vận dụng linh khí. Cậu không dùng sức mạnh thô bạo để nâng đá, mà dùng khả năng cảm nhận "mạch đá" để tìm ra những điểm yếu, những khe hở trong khối đá khổng lồ. Cậu điều khiển linh khí Thổ trong cơ thể, truyền vào đất đá, khiến chúng dịch chuyển một cách vi tế, tạo ra một lối thoát nhỏ, đủ để những phu mỏ bị kẹt có thể bò ra ngoài. Cậu làm điều đó một cách nhanh chóng và lặng lẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Khi bọn cai ngục cuối cùng cũng đến kiểm tra, họ chỉ thấy vài phu mỏ may mắn tự thoát ra được, và không hề nghi ngờ Sơn Tinh.

Sự kiện đó càng củng cố niềm tin của Sơn Tinh vào sức mạnh của mình và thôi thúc cậu phải tìm cách thoát khỏi địa ngục này. Cậu không thể tiếp tục sống trong sự áp bức và bóc lột. Cậu cần tự do để tiếp tục con đường tu luyện của mình, để khám phá những bí mật sâu xa hơn của Cửu Sơn Quyết và huyết mạch Thần Nông Thổ Hoàng.

Trong một đêm tu luyện khác với Địa Tâm Hỏa Liên, khi linh khí Hỏa Thổ trong người cậu đạt đến đỉnh điểm, Sơn Tinh cảm nhận được một luồng thông tin lạ lùng, không phải từ vỏ cây Cửu Sơn Quyết, mà từ chính huyết mạch Thần Nông Thổ Hoàng của mình. Đó là một lời gọi từ sâu thẳm Tản Viên Sơn, một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, như một ký ức đã bị lãng quên từ rất lâu đang trỗi dậy. Lời gọi này không chỉ là một tín hiệu năng lượng; nó là một sự định hướng, một bản đồ vô hình được khắc sâu trong tiềm thức.

Nó chỉ dẫn cậu đến một khu vực cổ xưa hơn của mỏ, một phần đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nơi mà ngay cả những phu mỏ già dặn cũng hiếm khi đặt chân tới vì tin đồn về những linh hồn oan khuất và sự nguy hiểm của những mạch địa chất không ổn định. Theo linh cảm của Sơn Tinh, nơi đó không chỉ có linh thạch, mà còn ẩn chứa một cánh cửa, một lối đi bí mật dẫn đến một vùng đất khác, nơi có thể là điểm đến tiếp theo cho hành trình tu luyện của cậu. Cậu biết đó chính là Động Thiên Thai, nơi mà lão Thổ đã nhắc đến một cách mơ hồ. Ánh sáng vàng kim và đỏ rực từ huyết ấn trên ngực Sơn Tinh bỗng chốc trở nên chói lòa hơn bao giờ hết, như một kim chỉ nam dẫn lối, và cậu biết rằng, đã đến lúc phải rời bỏ cái mỏ linh thạch này.