Rời khỏi bến cảng, với viên Thạch Quá Khứ ấm áp trong tay và sự thấu hiểu sâu sắc về Thạch Hiện Tại sau chuyến đi Long Đàm Huyễn Cảnh, Thạch Sơn không chần chừ một phút nào. Hắn biết rằng mỗi giây phút đều quý giá khi Âm Phủ Thâm Uyên đang đe dọa. Mục tiêu tiếp theo của hắn là Hồ Thiên Sơn, nơi cất giữ viên Thạch Hiện Tại.
Hắn và Thần Long vàng kim (đã thu nhỏ) hướng về phía Tây Bắc, băng qua những vùng đất hoang sơ và ít dấu chân người. Con đường đến Hồ Thiên Sơn không phải là một con đường tơ lụa. Nó đi qua những dãy núi hiểm trở, những khu rừng nguyên sinh rậm rạp, và những con sông cuộn chảy. Thạch Sơn tận dụng khả năng di chuyển linh hoạt của Thần Long, bay qua những đỉnh núi cao vút, hoặc lướt nhanh trên những dòng sông, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Càng tiến gần đến Hồ Thiên Sơn, linh khí xung quanh càng trở nên dồi dào, nhưng cũng ẩn chứa một sự biến động mãnh liệt. Hắn cảm nhận được sự sống bùng nổ của thiên nhiên, nhưng xen lẫn vào đó là những luồng năng lượng mạnh mẽ, đối lập nhau, như thể có một trận chiến vô hình đang diễn ra giữa những thế lực cổ xưa. Điều này càng khẳng định lời Long Hồn Tổ đã nói: Hồ Thiên Sơn là nơi linh khí hội tụ, nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy.
Một buổi chiều nọ, khi Thạch Sơn đang cùng Thần Long bay qua một thung lũng sâu thẳm, được bao phủ bởi những cây cổ thụ khổng lồ, một luồng khí tức quen thuộc bỗng chốc ập đến. Nó không mang theo ác ý, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, và có chút... hoảng loạn.
"Cẩn thận, chủ nhân!" Thần Long vàng kim khẽ gầm lên cảnh báo, đôi mắt tinh anh của nó nheo lại, nhìn xuống phía dưới.
Thạch Sơn lập tức dồn linh khí vào Linh Thạch Khai Mắt. Hắn nhìn thấy phía dưới, một cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra. Một nhóm người, có vẻ là những đạo sĩ hoặc thợ săn linh thú, đang bị vây công bởi một đàn huyết xà khổng lồ. Những con huyết xà này không phải là rắn thông thường. Chúng có màu đỏ như máu, đôi mắt vàng rực, và tỏa ra một luồng tà khí nồng nặc, khiến cây cối xung quanh bị héo úa. Rõ ràng, chúng đã bị ảnh hưởng bởi một nguồn năng lượng tà ác nào đó, trở nên hung dữ và khát máu.
Nhưng điều khiến Thạch Sơn ngạc nhiên hơn cả là một trong số những người đang chiến đấu lại là một khuôn mặt quen thuộc: Phượng Hoàng Lữ, cô gái trẻ mạnh mẽ và kiên cường mà hắn đã gặp ở Tây Ải! Nàng đang bị ba con huyết xà lớn nhất vây công, dù cố gắng chiến đấu hết sức, nhưng rõ ràng đã dần kiệt sức.
"Phượng Hoàng Lữ?!" Thạch Sơn bất ngờ thốt lên. Hắn không ngờ lại có thể gặp lại nàng ở nơi đây, và trong tình huống hiểm nguy như vậy.
Ngay lập tức, Thạch Sơn không chần chừ. Bất kể việc này có liên quan gì đến mục tiêu của hắn hay không, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn một người bạn cũ gặp nạn, đặc biệt là khi lũ huyết xà đó đã bị tà khí tha hóa. Hắn dồn linh khí vào Thạch Long Ấn.
"Thần Long, ra tay!" Thạch Sơn ra lệnh.
Thần Long vàng kim gầm lên một tiếng vang vọng. Nó phóng lớn thân hình, lao thẳng xuống thung lũng, như một tia chớp vàng kim xé toạc bầu không khí u ám. Sự xuất hiện bất ngờ của Thần Long khổng lồ khiến cả đàn huyết xà lẫn nhóm đạo sĩ đều kinh ngạc.
Thần Long không tấn công trực diện. Nó bay lượn trên đầu đàn huyết xà, phun ra những luồng linh khí vàng kim thuần khiết, bao phủ lấy chúng. Linh khí này không gây sát thương, mà lại có tác dụng trấn nhiếp và thanh tẩy nhẹ nhàng. Ngay lập tức, những con huyết xà gầm gừ đau đớn, ánh mắt vàng rực của chúng trở nên đục ngầu hơn, và lớp tà khí bao phủ chúng dần tan biến, khiến chúng trở nên yếu đi rõ rệt.
Thạch Sơn nhảy xuống từ Thần Long. Hắn lao thẳng về phía Phượng Hoàng Lữ, đồng thời vận dụng Công Pháp Địa Môn. Từ trong lòng đất, những luồng linh khí thuần khiết cuồn cuộn trỗi dậy, tạo thành những bức tường đá nhỏ, ngăn cản những con huyết xà còn lại đang lao tới.
"Ngươi... Thạch Sơn?!" Phượng Hoàng Lữ kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt lấm lem mồ hôi và máu, nhưng ánh mắt cô vẫn rực sáng khi nhìn thấy hắn. "Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?"
Thạch Sơn không kịp trả lời. Hắn giơ Thạch Long Ấn lên, ánh sáng ngọc thạch của nó bùng lên, nhắm thẳng vào ba con huyết xà đang vây công Phượng Hoàng Lữ. Hắn không muốn giết chúng, chỉ muốn vô hiệu hóa.
"Địa Môn Trấn Áp!" Thạch Sơn gầm lên.
Ngay lập tức, ba con huyết xà bị một áp lực vô hình từ mặt đất đè nén, thân thể chúng bị ép chặt xuống đất, không thể cử động. Lớp tà khí trên người chúng bị thanh tẩy nhanh chóng bởi ánh sáng của Thạch Long Ấn.
Đàn huyết xà còn lại, đã bị Thần Long làm yếu đi và bị Thạch Sơn trấn áp, bắt đầu hoảng loạn. Chúng quay đầu bỏ chạy, biến mất vào sâu trong rừng rậm.
Khi nguy hiểm đã qua, Thạch Sơn bước đến đỡ Phượng Hoàng Lữ dậy. Hắn kiểm tra vết thương cho nàng, và truyền một luồng linh khí dịu nhẹ để giúp nàng hồi phục.
Phượng Hoàng Lữ nhìn Thạch Sơn với ánh mắt đầy phức tạp. Cô không ngờ lại được hắn cứu lần nữa, và sức mạnh của hắn dường như đã vượt xa những gì cô từng biết. Thần Long vàng kim khổng lồ đang bay lượn trên đầu họ càng khẳng định điều đó.
"Thạch Sơn... ngươi... đã mạnh lên rất nhiều," Phượng Hoàng Lữ trầm giọng nói, trong giọng cô có sự kinh ngạc và cả một chút bối rối. "Tại sao ngươi lại ở đây? Và Thần Long đó là sao?"
Thạch Sơn biết, hắn có nhiều điều cần phải giải thích. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này chắc chắn sẽ làm thay đổi hành trình của hắn đến Hồ Thiên Sơn.